Hồng Đô Linh nhìn Sở Vĩnh Du trong lòng vô cùng hoang mang, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng.
“Người quản lý đã lấy hết tất cả mọi thứ của tôi. Tôi không ngờ là anh ta sẽ lừa tôi, phản bội tôi, không chỉ có vậy tôi còn đang phải gánh một khoản nợ mấy chục tỉ, tôi đành phải dùng cách này để trả nợ.”
Sở Vĩnh Du chau mày, anh nhớ quản lý chính là người đưa Hồng Đô Linh đi lên, hai người hình như còn có quan hệ họ hàng gì đó, không ngờ một chuyện như vậy lại xảy ra, đúng là chỉ có thể nói lòng người khó đoán.
“Liêu Thông Tâm, lấy một tờ chi phiếu 15 tỷ.”
Sau khi nghe câu nói của Sở Vĩnh Du, thái độ của Liêu Thông Tâm không hề thay đổi, anh ta đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lấy tờ chi phiếu ra viết roẹt roẹt vài chữ rồi đưa cho Sở Vĩnh Du.
“Cầm lấy tờ chi phiếu này rồi rời khỏi đây đi. Sau khi trả nợ xong làm một người bình thường cũng được.”
Nhìn thấy tấm chi phiếu, trong lòng Hồng Đô Linh vô cùng cảm động, nhưng cô ta vẫn lắc đầu.
“Anh Sở, cảm ơn ý tốt của anh, tôi…”
“Cầm lấy! Cho dù thế nào cô cũng là thần tượng của vợ tôi, nếu cô ấy biết cô rơi vào tình cảnh thế này, nhất định cũng sẽ không bàng quan đứng ngoài đâu.”
Người quản lý kia vô cùng kinh ngạc, khoản tiền 15 tỷ cứ cho không như vậy sao? Chẳng trách vị khách có thẻ kim cương lại gọi người này là anh, đúng là đại gia thật sự.
Sở Vĩnh Du nói xong, anh đứng dậy nhìn về phía quản lý rồi nói.
“Hiện giờ cô ấy đã có thể rời khỏi đây được chưa? Hay là cô ấy còn ký hợp đồng gì đó với các anh.”
Người quản lý kia được nhắc nhở, vội vàng nói.
“Quý khách, đúng là Hồng Đô Linh đã ký hợp đồng, nếu cô ấy muốn đi thì phải được sự đồng ý của ông chủ chúng tôi.”
“Vậy thì anh mời ông chủ của anh tới đây một chuyến đi, để tôi nói chuyện với ông ấy, chúng ta lên tầng hai.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du dẫn đầu nhóm người đi ra ngoài trước, Tông Thanh đi ở phía sau lúc đi ngang qua chỗ người quản lý thì nói thêm. Thượng Quan Vô Địch nói xong, Sở Vĩnh Du chỉ trừng mặt nhìn, anh ta đã lập tức cúi đầu xuống như đứa trẻ làm sai việc gì. Cảnh tượng này làm Tông Thanh rất kinh ngạc, Thượng Quan Vô Địch là cậu hai của gia tộc Thượng Quan ở Thiên Hải, vậy mà lại sợ hãi người anh rể này như vậy? Xem ra anh ta đã đánh giá rất thấp Sở Vĩnh Du.
Chẳng bao lâu người quản lí đã quay trở lại và nói.
“Xin lỗi quý khách, khách ở bên trong không quen biết anh.”
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh, Sở Vĩnh Du đi vào trong, người quản lí định ngăn cản nhưng đã bị Thượng Quan Vô Địch kéo lại.
“Anh làm việc của anh là được.”
Ở bên trong, trên bàn ăn đang có ba người, một thanh niên và hai người phụ nữ và hai người phụ nữ kia chính là Hồ Hân Hân và Bùi Hinh Vũ.
“Làm gì vậy? Mau cút ra ngoài. Chất lượng phục vụ hiện giờ của Vân Đỉnh đúng là càng ngày càng tệ.”
Người thanh niên kia để đầu đinh, dáng vẻ rất bình thường, nhưng hai lông mày lại để lộ ra sự cao ngạo khó thể che giấu được.
Người có được thẻ kim cương của Vân Đỉnh đúng là có tư cách để cao ngạo.
“Hồ Hân Hân, Bạch Hinh Vũ.”
Sở Vĩnh Du không quan tâm đến người thanh niên kia, anh chau mày nhìn hai người phụ nữ kia, cảm nhận được bọn họ có gì đó không đúng lắm.
“Anh Sở? Sao anh lại tới đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT