Hãm hại? Tư Phu sững sờ nhìn sang Sở Vĩnh Du, nhưng sau đó thì trầm giọng nói.
“Vĩnh Du! Con không cần nói chuyện cho ông ấy, ông ấy không đáng.”
Giống như những gì Đồng Thế Tân nói, Tư Phu là thật sự lòng dạ sắt đá muốn ly hôn.
Vẫn may Đồng Ý Yên khá bình tĩnh, vội hỏi.
“Vĩnh Du, anh là có ý gì? Có thể nói chi tiết không.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du nói một lượt toàn bộ đầu đuôi của sự việc, phân tích một chút, Đồng Ý Yên thật sự cảm thấy có đạo lý này.
“Mẹ! Vốn ba không phải là người như vậy, loại tình huống này, tuyệt đối là bị chú Lương chơi khăm rồi.”
Trong lòng Tư Phu cũng bắt đầu lầm bầm, nhìn Đồng Thế Tân nhíu mày nói.
“Được, ông nói là Lương Giang nhân lúc ông bất tỉnh nhân sự đưa ông đến trung tâm mát xa, vậy ông ta đâu? Ông không có đi chất vấn ông ta tại sao sao?”
Đồng Thế Tân một bụng nước đắng.
“Lương Giang chuyển nhà rồi, buổi trưa còn uống rượu với chúng tôi, buổi chiều thì chuyển nhà, vợ à, bà không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du lại ném ra một quả bom hạng nặng.
“Con đã nhờ người đi điều tra rồi, vừa rồi trả lời lại cho con, Lương Giang bị người ta giết rồi, chuyện này con cảm thấy vẫn là bởi vì con, khiến ba chịu liên lụy.”
Trong nháy mắt, Đồng Thế Tân sững sỡ đến mức không thể tin tưởng.
“Cái gì! Chết... chết rồi?”
Cho dù là Tư Phu, đều lập tức quên mất chuyện Đồng Thế Tân đi trung tâm mát xa, nhìn Sở Vĩnh Du với vẻ không dám tin, là bạn tốt của chồng mình, bà ta sao có thể không quen, cho nên Lương Giang đột nhiên chết đi, căn bản không thể chấp nhận.
Sở Vĩnh Du không có thói quen đeo đồng hồ, trước đây khi lên chiến trường, đều là đeo loại đồng hồ mới do nước R tự sản xuất, trên chiến trường là một chỉ huy chuẩn chỉ về thời gian nên đã rất nhiều tác dụng, sau khi giải ngũ, quả thật cũng không có đeo đồng hồ nữa, thứ này, không phải nói vì để ra vẻ, xem thời gian là thật sự tiện.
Khoảng 8 giờ, Sở Vĩnh Du đến cửa hàng đồ nướng mà Kim Đào đã gửi cho, vừa tới nơi thì nhìn thấy Kim Đào và Trịnh Hạo đã ngồi ở bàn ở cửa ra vào rồi.
“Sở Vĩnh Du!”
Tính cách của Trịnh Hạo thoải mái, vẫy vẫy tay.
“Gọi tôi Vĩnh Du là được rồi.”
Mỉm cười, Trịnh Hạo rót một ly rượu cho Sở Vĩnh Du, nâng ly nói.
“Chúc ba người chúng ta đều có thể được quay trúng, ha ha.”
Khoảnh khắc cụng ly, Kim Đào liếc nhìn Sở Vĩnh Du, có vị này ở đây, nếu như anh bằng lòng âm thầm ra tay giúp đỡ, dưới thao tác nội bộ, tỷ lệ số được quay trúng chắc chắn là 100%.
Mấy ly rượu vào bụng, Trịnh Hạo trở nên tuệch toạc.
“Anh Đào, tôi thấy anh cũng là người có câu chuyện, bây giờ có rượu, anh có câu chuyện thì kể cho chúng tôi đi.”
Kim Đào xua tay.
“Thôi đi, đều là chuyện hồi trẻ đánh đánh giết giết, không có gì đáng để kể cả, hơn nữa tôi của bây giờ cũng không lấy thời tuổi trẻ khí thịnh năm đó làm vinh quang, bây giờ nghĩ thông rồi, cũng thật là hối hận, một chút trình độ văn hóa cũng không có, nếu không cũng không thể dựa vào một cửa hàng gạo mà sống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT