“Mẹ làm sao vậy?”

Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu ở một bên vội vàng đi tới xem, tuy đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, nhưng an ủi Tư Phu là chuyện ưu tiên số một.

“Bà ngoại bà ngoại bà tỉnh đi, bà ngoại.”

Hữu Hữu cũng lay Tư Phu, trong đôi mắt to đều là sự lo lắng.

Tư Phu thở ra một hơi, đột nhiên bật khóc.

“Ông trời ơi! Người cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà ban ngày ban mặt làm ra loại chuyện này, mất mặt! Mất mặt!”

Sở Vĩnh Du cũng cau mày, dùng sự hiểu biết của anh về ba vợ, tuyệt đối sẽ không đi làm loại chuyện chơi gái này, nhưng nếu không phải là kẻ lừa đảo, vậy chắc là quả thật đã xảy ra rồi.

“Mẹ trước tiên đừng sốt ruột, chúng ta qua đó xem thử là chuyện gì.”

Sự việc đã đến nước này, còn có thể có cách gì chứ, Tư Phu chỉ có thể kìm cục tức mà đứng dậy, nhưng sau đó lại ngồi xuống, liếc nhìn Hữu Hữu nói.

“Bỏ đi, Vĩnh Du, con đi đi, mẹ không chịu nổi thể diện, mẹ sợ mẹ đi rồi, ở đó không khống chế được mình, cộng thêm Hữu Hữu cũng không có ai trông, vẫn là con đi đi, tóm lại không thể để Hữu Hữu đến nơi đó chuộc người được.”

Điểm này Sở Vĩnh Du ngược lại cũng quên suy nghĩ, gật đầu, hôn Hữu Hữu xong thì anh rời khỏi.

Đến nơi, sau khi làm xong thủ tục liên quan, nộp phí phạt, Đồng Thế Tân đi ra, trên người nồng nặc mùi rượu, hơn nữa nhìn sắc mặt, chắc chưa có hoàn toàn tỉnh rượu.

“Ba.”

Cảm xúc của Đồng Thế Tân cực kỳ sa sút, không ngừng thở dài.

“Ặc, tạo nghiệt! Tạo nghiệt! Không ngờ Đồng Thế Tân ba trong sạch cả đời, vậy mà già rồi lại bị hủy hoại như vậy, mẹ con... mẹ con sợ rằng biết sẽ ly hôn với ba mất.”

Điểm này thật sự có khả năng, Sở Vĩnh Du lưỡng lự một lát, hỏi.

“Ba, ba kể cụ thể chuyện đã xảy ra cho con đi, con tin ba không phải là người như vậy.”

Khoảng hơn nửa tiếng, không đợi Sở Vĩnh Du dừng xe xong, Đồng Thế Tân đã lao xuống, cất bước đi về phía tiểu khu.

Rầm rầm rầm!

Đến nhà của tên Lương Giang gì đó, Đồng Thế Tân đã không phải là gõ cửa rồi, mà đang đập cửa, rất không khách sáo.

Đây cũng là chuyện thường tình của con người, ai bị chơi xỏ như vậy, chắc chắn đều sẽ rất tức giận.

“Lương Giang! Ông mở cửa ra! Mở cửa!”

Vừa gầm, Đồng Thế Tân vừa gào.

Không có gõ ra chính chủ, ngược lại gõ ra một người trung niên của nhà hàng xóm đằng sau.

“Anh ơi, đừng gõ nữa, con trai tôi đang làm bài tập đó.”

Tuy Đồng Thế Tân tức tối, nhưng cũng không thể trút lửa giận lên người của một người xa lạ.”

“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ gõ bé lại.”

Nhìn thấy thái độ của Đồng Thế Tân không tệ, người trung niên nói.

“Thật ra anh cũng không cần gõ đâu, lão Lương chuyển nhà rồi, hai tiếng trước khi tôi về tới, vừa hay gặp phải, người của trung tâm môi giới cũng đến rồi, bây giờ căn nhà này đã rao bán trên mạng rồi.”

Nói xong, người trung niên quay lại trong nhà, để lại một mình Đồng Thế Tân đứng ngây ngốc ở đó, không biết đang nghĩ cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play