Cùng với hai chữ mà Thượng Quan Vô Địch nói ra, trực tiếp túm lấy cánh tay trái của Kha Đạt.

Ngay lập tức, lão già lưng gù ở bên cạnh liền vươn tay ra, khéo léo mà không có làm bị thương đến Thượng Quan Vô Địch, đồng thời còn dễ dàng hoá giải sự công kích lần này, đủ để thấy thực lực của ông ta như thế nào rồi.

Thượng Quan Vô Địch hừ lạnh một tiếng.

“Hôm nay Kha Đạt phải bị bẻ gãy một cánh tay, nếu không, ông tự biết hậu quả!”

Lão già lưng gù bất lực, ông ta làm sao có thể không biết Thượng Quan Vô Địch cũng có cao thủ bảo vệ trong âm thầm chứ, nếu thật sự đánh nhau thì ông ta có phải đối thủ hay không thì không quan trọng, quan trọng là sẽ đối địch với gia tộc Thượng Quan, cái tội danh này, ông ta không dám gánh.

“Anh Vô Địch! Anh….anh thật sự muốn bẻ gãy cánh tay của tôi sao? Chỉ vì một câu nói của tên Sở Vĩnh Du….gì đó thôi ư?”

“Im miệng! Anh rể tôi là người mà anh có tư cách để gọi thẳng tên sao?”

Nói xong, nhìn sang lão già lưng gù đó lạnh giọng nói.

“Lão già, có ngon thì ông cản tôi lại lần nữa xem!”

Thanh âm còn chưa dứt thì Thượng Quan Vô Địch lại công kích về phía Kha Đạt, lần này, lão già nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không dám động đậy.

Bàn tay phải của Thượng Quan Vô Địch bẻ một cái, Kha Đạt phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay trái rũ xuống, biểu cảm đau khổ cực độ.

“Kha Đạt, anh quá được nước làm tới rồi, phái hai tên vệ sĩ đến để ngang ngược, anh rể tôi chỉ đánh ngất bọn họ, không định truy cứu người đứng sau, nhưng anh lại năm lần bảy lượt đến khiêu chiến, bẻ gãy một cánh tay của anh, là đã nhẹ rồi.”

“Cút!”

Thượng Quan Vô Địch như vậy mới là anh Vô Địch mà mấy con em phú nhị đại ở Thiên Hải biết đến, hễ ra tay là tuyệt đối sẽ không lưu tình.

Có một số con em bị đánh, các gia trưởng trong nhà cũng nói bóng nói gió cho ba của Thượng Quan Vô Địch nghe, kết quả chỉ đổi lại năm chữ, bọn họ cũng chả nói gì được nữa.

Đó chính là, kỹ nghệ chả bằng ai.

“Cậu chủ.”

Lão già lưng gù lên tiếng, sắc mặt Kha Đạt trắng bệnh, đã thuyên giảm hơn so với cơn đau lúc nãy một chút, tuy tức giận và căm hận, nhưng cũng không làm gì được, gia tộc Thượng Quan không phải là người mà nhà họ Kha bọn họ có thể chọc vào được, chỉ là nội tâm còn nghi hoặc về thân phận của tên Sở Vĩnh Du đó, phải biết, Thượng Quan Vô Địch là một người vô cùng kiêu ngạo, võ lực luôn đặt trên hàng đầu, cho dù là đối với anh trai của anh ta, cũng chưa từng gọi một tiếng anh trai, mà gọi thẳng tên, chỉ vì anh trai của anh ta là một người bình thường, không phải võ giả.

“Nối lại cánh tay cho tôi, rời khỏi đây.”

Kha Đạt lên tiếng, lão già bóp lấy cánh tay phải của anh ta, ngay sau đó, sắc mặt có chút không ổn.

“Cậu chủ, cánh…cánh tay của cậu, thật sự bị phế rồi, Thượng Quan Vô Địch đã dùng nội lực, phá hoại mạch ở trong, không nối lại được nữa.”

Cái gì!

Được biết kết quả này, hạt giống thù hận trong lòng Kha Đạt lập tức được gieo xuống, một mình loạng choạng đi về phía trước, không biết trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.

Chỉ còn lại Ngô Tiêu Tiêu và Tân Địch ở tại chỗ, biểu cảm ai nấy đều khác nhau, nhưng đều vô cùng chấn cảm.

Đó là Kha Đạt của nhà họ Kha Thiên Hải đó, nói phế một cánh tay, là thật sự phế.

“Nhìn đi, tôi đã sớm nói là đừng đi chọc vào Sở Vĩnh Du rồi, anh ta cứ không tin.”

Nghe thấy lời của Tân Địch, Ngô Tiêu Tiêu cũng không nói được gì, chỉ là trong lòng có chút sợ, cũng may là Kha Đạt ra mặt, nếu không thì người bị phế là mình rồi, bất luận thế nào, bây giờ anh ta cũng đã biết, hiện tại Tỉnh Thành đã xuất hiện một người mà tuyệt đối không được chọc vào, đó là Sở Vĩnh Du.

Quay trở lại bàn tiệc, Thượng Quan Vô Địch không dám nói gì nữa, bởi vì bầu không khí bữa tiệc lúc này, không có bị quấy rầy chút nào cả.

Chỉ có nội tâm của Hồng Đô Linh và anh Hoa là liên tục cảm thán, sự nghiệp chính của bọn họ là ở Thiên Hải, sao có thể không biết đến nhà họ Kha hào môn ở Thiên Hải chứ, nhưng một cậu chủ gia tộc cool ngầu như vậy, ở trước mặt Sở Vĩnh Du Tỉnh Thành, như thể đến cái rắm cũng chả bằng.

Nhưng nghĩ nghĩ ở bữa cơm lúc này có đến hai người của gia tộc Thượng Quan, cảm xúc của cô ta cũng bị dạt đi, chỉ có thể nói, sự đáng sợ của Sở Vĩnh Du, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.

Bữa cơm kết thúc, Thượng Quan Vô Địch và Thượng Quan Yến Nhi đã đặt khách sạn xong rồi, Sở Vĩnh Du đương nhiên cũng chả quan tâm nhiều, lúc này đang kéo theo Đồng Ý Yên đi về nhà.

Nhìn tấm ảnh chụp chung của mình và thần tượng Hồng Đô Linh trên điện thoại, nụ cười trên mặt Đồng Ý Yên chưa hề ngừng qua.

“Ha ha, em cuối cùng cũng biết tại sao mấy fandom được gặp thần tượng lại hưng phấn như vậy rồi, tuy em không có khoa trương và cuồng nhiệt như bọn họ, nhưng vẫn rất vui, đặc biệt là Hồng Đô Linh giống như em tưởng tượng, không làm giá, con người cũng rất dịu dàng.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười không nói gì, trải qua chuyện Hải Môn, Hồng Đô Linh dám làm giá trước mặt anh sao? Nhưng qua sự tiếp xúc, các phương diện nhân phẩm của cô gái này đích thực là cũng được.

Về đến nhà, Hữu Hữu đã ngủ từ lâu rồi, chỉ có Tư Phu và Đồng Thế Tân đang xem TV.

“Vĩnh Du, bác sĩ Bạch đi rồi, bảo mẹ nói với con một tiếng, hình như là đột nhiên có chút chuyện gì đó.”

“Con biết rồi mẹ.”

Đang định đi tắm một cái thì điện thoại chợt reo lên, người gọi đến lần này khiến anh có chút bất ngờ, chính là sư đệ của anh, Fenster.

Nửa tiếng sau, bên trong một quán bar cách tiểu khu Vân Vụ không xa lắm, Sở Vĩnh Du đi vào, liền nhìn thấy Fenster đang ngồi ở bàn, tâm trạng như vô cùng không tệ.

“Sư huynh!”

Sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Fenster rõ ràng có chút kích động, vội vàng đứng dậy.

“Ngồi đi, đến nước R khi nào vậy? Còn chạy đến Tỉnh Thành nữa?”

“Tham gia một hội nghị diễn đàn Quốc tế, còn không phải là tranh thủ thời gian sao, dù gì cũng chỉ bay có mấy tiếng đồng hồ thôi, cho nên tới thăm anh, dù sao lần trước ở Mỹ, thời gian cũng gấp gáp quá.”

Thanh âm vừa dứt thì một người phụ nữ ăn mặc rất quyến rũ chợt xuất hiện ở bên cạnh, trực tiếp nói với Fenster.

“Anh đẹp trai, có biết nghe tiếng nước R không?”

Fenster lịch sự cười cười.

“Xin lỗi, đừng làm phiền chúng tôi.”

Người phụ nữ có chút không cam tâm, nhưng vẫn rời đi.

“Bây giờ phụ nữ nước R đều chủ động như vậy sao? Tôi đã tống cổ đi người thứ tư rồi đó.”

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Fenster, Sở Vĩnh Du mỉm cười.

“Không phải bọn họ chủ động quá mà do cậu quá đẹp trai, có điều, ai bảo cậu chọn loại quán bar bình thường như vậy chứ, đến câu lạc bộ kín đáo một chút thì chả có chuyện gì rồi, hoặc là nói, cậu không sợ có người nhận ra cậu sao?”

Fenster là con lai, loại soái khí đó rất thu hút phụ nữ, quan trọng là lại là nhà giàu nhất nước Mỹ, độ nổi tiếng tuyệt đối không tệ.

“Yên tâm đi sư huynh, nếu như ở nước Mỹ, tôi chắc chắn không dám tuỳ tiện như vậy đâu, nhưng ở đây, độ nổi tiếng của tôi vẫn không có khoa trương như vậy, càng huống hồ, cho dù có người nhận ra thì cũng tuyệt đối sẽ tự phủ nhận, nhà giàu nhất mà lại đến mấy quán bar như thế này uống rượu sao?”

Nhìn nhau cười một cái, cụng một chai bia, Fenster đột nhiên thu nụ cười lại, nhìn Sở Vĩnh Du, trịnh trọng mà nói.

“Sư huynh, lần này đến là muốn nhà anh giúp đỡ tôi một chuyện?”

Sở Vĩnh Du dấy lên hứng thú, nhiều năm như vậy rồi, sư đệ Fenster lần đầu tiên mở miệng nhờ giúp đỡ.

“Nói.”

“Tôi nhận được tin xác thực, gia gộc Gran, hình như sắp có hành động lớn đối với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play