“Tôi nói nha Tân Địch, cậu không cần đến mức đó chứ? Sao sắc mặt lại trắng như vậy?”

Trong phòng bao, nhìn thấy khuôn mặt Tân Địch đột nhiên trắng bệch, Ngô Tiêu Tiêu cũng có chút sững sờ.

“Cậu không hiểu đâu, toang rồi, tuyệt đối toang rồi, người đó không thể chọc được đâu, không thể chọc vào được đâu.”

Ngô Tiêu Tiêu có chút cạn lời, nói.

“Chưa từng thấy cậu như vậy qua đó, yên tâm đi, cậu Kha chỉ là chơi đùa một chút, nếu thật sự có chuyện gì mà cậu không gánh được, thì cậu ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”

Trong lòng Ngô Tiêu Tiêu nghĩ, tôi đã nói tới như vậy rồi, cậu tốt xấu gì cũng bớt bớt được rồi đó, dù sao cậu chủ Kha cũng vẫn còn ngồi đây mà, không chút cốt khí gì hết.

Nghe thấy lời này, Tân Địch giống như là nhớ ra gì đó, đột nhiên nhìn sang cậu Kha, kích động mà nói.

“Cậu Kha! Mau kêu người của cậu về đi, tôi nhớ ra rồi, trước đây Tưởng Thanh Khôn của nhà họ Tưởng ở Thiên Hải muốn đối phó với Sở Vĩnh Du, kết quả cũng lủi thủi chuồn đi rồi.”

Đôi mắt cậu chủ Kha khẽ híp, nhìn Tân Địch nói.

“Tôi rất thân với Tưởng Thanh Khôn, người của Tỉnh Thành có thể khiến Tưởng Thanh Khôn chuồn ư? Tân Địch, tôi không biết đầu cậu đang nghĩ gì nữa? Bây giờ xem ra, cái phòng bao đó không phải có người mà cậu sợ, mà là có người cậu quen đúng không, cậu có thể nói một tiếng, họ Kha tôi cũng đâu phải khăng khăng cần một tiểu minh tinh đến ăn cơm cùng đâu, hoàn toàn có thể nể mặt cậu, nhưng cậu dùng cách này, ha ha, tôi thật sự có chút xem thường cậu rồi, bởi vì con người tôi, không thích loại tâm tư sâu xa như vậy.”

Đến đây, Tân Địch điên rồi, anh ta biết, cho dù mình có nói gì thì cũng chẳng thấm vào đâu nữa, bởi vì lúc này, hai người đó chắc chắn đã xông vào trong đó rồi.

Vài phút qua đi, cậu chủ Kha nhíu mày, hai vệ sĩ của anh ta giống như là cục đá nặng rơi vào biển vậy, vậy mà lại chả có chút động tĩnh nào.

“Đi thôi, theo tôi đi xem thử xem, xem coi đại nhân vật siêu cấp có thể khiến Tưởng Thanh Khôn cũng phải chuồn đi mà Tân Địch nói.”

Ngô Tiêu Tiêu và Tân Địch làm sao có thể không nghe ra được sự mỉa mai bên trong đó chứ, nhưng cũng không dám nói gì mà theo cậu chủ Kha ra khỏi phòng bao.

Gần như là chỉ nhìn một cái, liền nhìn thấy ở cửa của phòng bao Niên Hoa, hai vệ sĩ của anh ta nằm ở sát vách tường, như đang ngủ vậy, quan trọng nhất là, những nhân viên phục vụ đi ngang qua lại như không nhìn thấy, giống như cảm thấy rất bình thường, chỉ có các khách khứa thỉnh thoảng đi ngang qua sẽ nhìn hai vệ sĩ với ánh mắt quái dị một cái.

Lúc này, trên mặt cậu chủ Kha xuất hiện một tia lửa giận, cái gọi là đánh chó cũng phải nể mặt chủ, chó mà anh ta nuôi, vậy mà lại bị vứt ở bên ngoài như vậy? Thật sự giống như con chó vậy.

“Ha ha, đại nhân vật mà cậu nói, tuy chưa gặp mặt, nhưng đúng là rất hống hách đó.”

Vệ sĩ chỉ là bề ngoài thôi, chứ chân chính đằng sau, anh đường đường là cậu chủ nhà họ Kha ở Thiên Hải, sao có thể không có ai bảo vệ chứ, càng huống hồ, danh tiếng nhà họ Kha, đã đủ để doạ sợ rất nhiều người rồi, càng huống hồ là ở mấy nơi nhỏ bé như Tỉnh Thành này.

Đẩy cửa đi vào, Sở Vĩnh Du nhìn qua đầu tiên, mi tâm nhíu rất sâu, bà xã mình và Hồng Đô Linh nói chuyện rất vui vẻ, cũng hiếm khi nhìn thấy bà xã tham gia tiệc mà vui vẻ như vậy, liên tục bị làm phiền, sao anh có thể không tức giận cho được.

“Cút ra ngoài!”

Ba chữ thốt ra, sắc mặt của cậu Kha đều thay đổi.

“Nhóc con, cậu hống hách lắm nhỉ? Biết tôi là ai không?”

Sở Vĩnh Du nháy mắt ra hiệu cho Đồng Ý Yên một cái, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

“Tôi không có hứng thú cần biết anh là ai, Tân Địch, đưa người của cậu cút đi, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi.”

Tân Địch nấp ở đằng sau nói với khuôn mặt khổ sở.

“Anh Sở, thật ra….thật ra không phải tôi muốn tới đâu, anh ta là cậu chủ của nhà họ Kha ở Thiên Hải, muốn mời cô Hồng đi cùng dùng bữa tối, tôi đã nói rồi, nhưng không có cản được.”

Biểu cảm của cậu Kha trở nên khinh miệt, nghe thấy cái danh của mình, chắc là một giây sau sẽ cầu xin tha thôi.

Thế nhưng, bước chân của Sở Vĩnh Du chả hề dừng lại, cũng không có bất kỳ lời nói nào, mà trực tiếp đẩy cậu chủ Kha một cái.

Cái đẩy này, như có một sức mạnh vô hình đang vận hành vậy, khiến đám người cậu chủ Kha, Ngô Tiêu Tiêu toàn bộ đều lùi ra khỏi bên ngoài phòng bao, sau đó cánh cửa phòng được đóng lại, bên tai còn truyền đến một câu nói của Sở Vĩnh Du.

“Còn dám đi vào, thì hậu quả tự chịu!”

Nhìn thấy cánh cửa phòng bao đóng chặt, sắc mặt cậu Kha khó coi đến mức không thể nào hình dung được nữa.

“Nhai lão!”

Hai chữ được thốt ra, một lão già lưng gù liền xuất hiện ở bên cạnh cậu Kha một cách quỷ dị.

“Cậu chủ, có gì cặn dặn?”

Chậm rãi quay đầu, vẻ mặt cậu chủ Kha đầy sự bất mãn.

“Hồi nãy tôi mới bị người ta đẩy một cái, ông không có nhìn thấy, hay là cảm thấy không có tạo thành thương tổn gì cho tôi?”

Lão già lưng gù trầm giọng đáp lời.

“Cậu chủ, cậu không phải đã nói, tướng mạo lão phu đáng sợ, có thể không ra thì đừng có ra sao? Càng huống hồ, người đó không có lộ ra sát ý.”

Cậu Kha hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Nếu như không phải ba tôi nói ông là cao thủ tuyệt đối thì tôi chắc chắn đã không cho loại người không não như ông âm thầm bảo vệ tôi rồi, bây giờ theo tôi vào, sau đó xách tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó tới cho tôi, tôi phải cho hắn ăn bạt tay đến khi sướng tay mới thôi.”

“Vâng.”

Cùng lúc đó, cửa phòng vệ sinh của phòng bao Niên Hoa mở ra, Thượng Quan Vô Địch và Thượng Quan Yến Nhi đi ra ngoài, hồi nãy ba của bọn họ gọi điện thoại tới, như là có chuyện quan trọng gì đó phải dặn dò hai người, vì để không làm phiền đến Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du nên hai người quyết định đến phòng vệ sinh có cách âm tương đối tốt để nghe máy.

Gần như là cùng lúc, cửa phòng bao cũng bị đẩy ra lần nữa, đồng thời truyền đến giọng nói của cậu Kha.

“Nhóc con! Tôi lớn đến như vậy rồi, còn chưa có ai dám đẩy tôi như vậy, cậu tìm đường chết!”

Thượng Quan Vô Địch sững sờ, sau đó nói với ánh mắt không thiện.

“Kha Đạt, anh phát điên gì vậy!”

Giọng nói này….Kha Đạt vội vàng quay đầu nhìn qua, thì nhìn thấy hai anh em Thượng Quan Vô Địch ở bên cạnh, trực tiếp ngây người theo bản năng, nói.

“Anh Vô Địch? Em Yến Nhi? Hai….hai người sao lại ở đây?”

Thượng Quan Vô Địch lúc này nhìn sắc mặt xanh mét của Sở Vĩnh Du, còn có lời nói của Kha Đạt hồi nãy, và cả hai tên áo đen đột nhiên xông vào muốn đưa Hồng Đô Linh đi vào mấy phút trước, nếu như còn không nghĩ ra gì đó thì thật đúng là có thể đập đầu chết đi được rồi.

Vội vàng đi tới bên cạnh Sở Vĩnh Du, nói.

“Anh rể, để em xử lý được không?”

“Bẻ gãy một cánh tay của hắn, không có đau đớn, thì không nhớ được bài học.”

Thượng Quan Vô Địch lập tức thở phào, nếu như là bình thường, Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ giết Kha Đạt, đó chính là lẽ dĩ nhiên.

“Theo tôi ra ngoài!”

Vừa đi ra bên ngoài, Thượng Quan Vô Địch vừa lên tiếng nói, khiến cho Kha Đạt hoảng sợ vội vàng theo ra ngoài, đồng thời trong lòng cũng có nghi hoặc, Thượng Quan Vô Địch sao lại kêu người đó là anh rể? Cái này…chưa từng nghe nói qua mà.

Cánh cửa phòng bao lại đóng lại lần nữa, Kha Đạt cười nói.

“Anh Vô Địch, thực sự xin lỗi, tôi thật sự không biết anh cũng ở trong phòng bao đó, nếu không thì tôi sẽ không tới quấy rầy đâu, nhưng chúng ta có thể gặp nhau ở đây, cũng thật là duyên phận đó.”

Nhưng vẻ mặt của Thượng Quan Vô Địch vẫn không có biểu cảm gì, nhìn Kha Đạt nói.

“Nghe thấy lời của anh rể tôi hồi nãy rồi chứ?”

Kha Đạt khẽ sững sờ, sau đó cười ha ha nói.

“Bẻ gãy một cánh tay của tôi á mà, mấy cái lời này, anh Vô Địch sẽ không coi là thật mà thật sự bẻ đi một cánh tay của em trai là tôi đó chứ?”

“Không sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play