Một ngón tay là có thể phá? Quả thật khiến người ta cười rớt quai hàm.

Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, suýt chút nữa tất cả mọi người bật cười thành tiếng, không thấy vừa rồi ba khẩu súng lục cũng không thể phá Cương khí hộ thể sao? Lại dám to mồm nói phét rằng một ngón tay là có thể phá…

Văn Đào Tử đã đến bên cạnh, lập tức dùng công pháp tuyệt học Tiên Thiên Nhất Chưởng, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Oắt con, hôm nay cho cậu biết giết hai đồ đệ của tôi sẽ phải có kết cục như thế nào.

Tuyệt học thành danh Tiên Thiên Nhất Chưởng được Văn Đào Tử đánh ra, ngay lập tức uy lực khiến tất cả mọi người chấn động.

Chỉ riêng gió lốc kèm theo trước khi chưởng này đánh đến đã thổi bay ghế thái sư sau lưng Sở Vĩnh Du và thân thể Hà Tượng ra ngoài.

Ghế thái sư thì thôi không nói, nhưng Hà Tượng nặng đến hai trăm kilogam, thế mà cũng bị gió lốc thổi bay ra ngoài.

Bỏ qua hướng thổi của gió lốc, chỉ riêng tác động của Kình khí bắn ra đã khiến tất cả mọi người tại đây không thể ngồi vững trên ghế, toàn bộ đều soạt soạt soạt lùi về phía sau, miễn cưỡng chống cự.

Cho dù là Ngụy gia được rất nhiều người chủ động chào hỏi, có được thực lực võ giả Thất phẩm, lúc này sắc mặt đã trầm trọng không cách nào hình dung.

Trong lòng chỉ có thể sợ hãi thán phục, Tông Sư thật sự đáng sợ đến vậy!

Mà Sở Vĩnh Du bên trong gió lốc giống như một con thuyền nhỏ, bị biển lớn mênh mông bao lấy, lúc nào cũng có thể bị lật.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Sở Vĩnh Du sẽ bị chiêu này đánh chết, đột nhiên một tiếng ‘phụt’ truyền đến, trong nháy mắt, tất cả gió lốc đều biến mất không còn bóng dáng.

Nhìn lại lần nữa, Văn Đào Tử đứng ngay tại chỗ, tay phải vẫn giữ tư thế đẩy về phía trước.

Trên mặt tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc miệng cúi đầu nhìn ngón trỏ tay phải của Sở Vĩnh Du đang rút ra khỏi cơ thể ông ta.

“Phế võ công của ông, từ nay về sau tự giải quyết cho ổn thỏa, bình thường Sở Vĩnh Du tôi không giết chóc, nhưng không có nghĩa là sẽ không giết.”

Để lại một câu, Sở Vĩnh Du quay người nhấc cơ thể Hà Tượng lên, bước từng bước ra bên ngoài.

Một ngón tay giết chết Hàn Tử An là bắt đầu, một ngón tay phế bỏ Văn Đào Tử chính là kết thúc.

Trần Trọng Thiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, đã không còn từ nào có thể hình dung chấn động trong lòng.

Lúc này những người khác trong sân đều há hốc miệng, dường như chỉ như vậy mới có thể khiến bọn họ không bị ngạt thở mà chết.

Một ngón tay có thể phế Bất Diệt Tông Sư, thực lực phải kinh khủng đến nhường nào mới có thể làm được, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tưởng tượng, ai có thể tưởng tượng.

Nhất là vừa mới chứng kiến Cương khí hộ thể không gì phá được của Tông Sư, giờ phút này lại bị Sở Vĩnh Du dùng một ngón tay đâm thủng, thay đổi chóng mặt, thật sự khiến trong lòng bọn họ không cách nào thừa nhận.

Những người khác như vậy, Văn Đào Tử là người trong cuộc lại càng khiếp sợ.

Rất lâu sau, ông ta mới cười khổ một tiếng, lắc đầu rời đi.

Bây giờ ông ta mới hiểu được, thực lực của Sở Vĩnh Du, đừng nói là đối chiến, ngay cả tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi, mình có thể giữ lại một cái mạng đã là vô cùng may mắn rồi.

Ngẫm lại lời nói trước đó, thật sự rất buồn cười, hai đồ đệ của mình, chết không oan.

Nhìn bóng lưng cô đơn của Văn Đào Tử, cuối cùng người trong sân mới tỉnh táo lại.

Bất Diệt Tông Sư đệ nhất lại có kết cục như vậy, nguyên nhân, chính là chọc phải người đàn ông tên là Sở Vĩnh Du này.

Ngụy gia lau mồ hôi lạnh trên trán, bị dọa sợ lắm rồi, nếu như Sở Vĩnh Du so đo lời vừa rồi ông ta nói ra, chắc rằng hôm nay mình có mạng đến nhưng không có mạng về.

Bên ngoài sơn trang Khánh Nhã, Tường Vi đã dẫn người đến, địa vị xã hội của Văn Đào Tử không tầm thường, cô ta cũng không dám dẫn người mạnh mẽ xông vào.

Không biết nguyên nhân gì, lại ngồi máy bay trực thăng đến.

Ném Hà Tượng lên máy bay trực thăng ở phía trên, Sở Vĩnh Du xua xua tay.

“Đi đi.”

Tường Vi gật đầu, cũng biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện, bởi vì chuyện của ba mình, Sở Vĩnh Du còn có thể đối xử với cô ta thế này, cô ta đã thỏa mãn lắm rồi, không còn dám yêu cầu xa vời nào khác nữa.

Cùng lúc đó, trong một nhà hàng Tây nào đó ở thành phố Ninh, Tân Tằng và Đồng Hiểu Tiêm ngồi đối diện nhau.

“Hiểu Tiêm…”

Tân Tằng vừa lên tiếng, tay phải Đồng Hiểu Tiêm đã nâng lên.

“Khoan hãy nói, chúng ta còn chưa thân thiết đến mức có thể gọi như vậy, tôi đồng ý ăn cơm với anh cũng là vì nhìn anh vừa mắt.”

Vội vàng gật đầu, Tân Tằng lúc túng nói.

“Đúng đúng, cô Đồng, thật ra tôi…”

Nào ngờ, Đồng Hiểu Tiêm vừa mới thả tay xuống lại nâng lên lần nữa, đôi mày thanh tú nhíu chặt nói.

“Được rồi, anh vẫn gọi tôi là Hiểu Tiêm đi, cô Đồng nghe kỳ quặc quá.”

Đồng Hiểu Tiêm có thể đồng ý ra ngoài ăn cơm với Tân Tằng, anh ta đã vô cùng thỏa mãn rồi, về sau, chính là dùng chân thành của mình để khiến đối phương cảm động.

“Quả thật nhà họ Tân các anh không tầm thường, nhưng anh rể của tôi cũng không đơn giản, vì vậy chúng ta đứng cùng vạch xuất phát, không phân biệt địa vị cao thấp.”

Ăn một miếng salad hoa quả, Đồng Hiểu Tiêm nhìn Tân Tằng, mặc kệ như thế nào, về bề ngoài và cách ăn nói của người này, cô ta có thể cho chín điểm, chẳng phải sau khi mình tốt nghiệp vẫn cần tìm đàn ông kết hôn sao, bây giờ bắt đầu tung lưới, cũng coi như là phòng ngừa chu đáo rồi.

Câu nói này khiến Tân Tằng hiểu sai ý, giải thích.

“Hiểu Tiêm, anh thật sự là vừa gặp đã yêu em, không phải vì anh Sở, điểm này anh có thể thề với trời.”

“Biết rồi, xem biểu hiện sau này của anh thôi, bây giờ nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì.”

Đúng lúc này, cửa nhà hàng mở ra, sáu bảy người nối đuôi nhau đi vào, trong đó người dẫn đầu là một người phụ nữ mặc quần bó sát, đeo kính râm, vô cùng kiểu cách, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người đến ăn cơm trong đại sảnh.

Không nói cái khác, chỉ riêng mấy người áo đen đi phía sau đã đủ để chứng minh người phụ nữ này không đơn giản.

Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng cũng nhìn sang, Tân Tằng thầm nói một câu không tốt rồi, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

“Ngụy Manh Manh, cô đến đây làm gì?”

Không thèm để ý đến ngăn cản của Tân Tằng, người phụ nữ tên Ngụy Manh Manh này tháo kính râm xuống, đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm.

“Tân Tằng, tôi có ý gì với anh, tôi nghĩ toàn bộ Tỉnh Thành không ai không biết, anh không đồng ý với tôi thì thôi đi, thế mà đến nơi quê mùa thành phố Ninh này chơi bời lêu lổng với hồ ly tinh thấp kém này?”

Đồng Hiểu Tiêm lập tức đứng dậy, chỉ vào Ngụy Manh Manh nói.

“Cô nói ai là hồ ly tinh?”

Bốp!

Người phụ nữ vung tay tát, lạnh lùng nói

“Cô dám chỉ vào tôi? Người phụ nữ đê tiện, chỉ dựa vào cô cũng đòi yêu đương với Tân Tằng? Cũng không soi mặt vào nước tiểu của mình mà xem.”

Đồng Hiểu Tiêm tức điên rồi, mình lại bị người ta tát, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người thế này, sau khi phản ứng thì muốn nhào đến, nhưng lại bị hai người áo đen giữ tay lại.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra, tôi muốn giết cô!”

Sắc mặt Tân Tằng khó coi đến cùng cực, dứt khoát bóp lấy cổ Ngụy Manh Manh.

“Ngụy Manh Manh! Cô dựa vào cái gì mà đánh người, ai cho cô…”

Rầm!

Một người đàn ông đi theo Ngụy Manh Manh tiến lên, đấm một phát vào bụng Tân Tằng.

“Cậu Tân, cần biết rõ địa vị của mình, cổ của cô chủ nhà tôi là chỗ cậu có thể thô lỗ động vào sao?”

Chỉ một động tác bóp cổ như vậy đã khiến Ngụy Manh Manh tức đến độ bốc khói trên đầu.

“Mang người phụ nữ này đi! Tân Tằng, nghĩ thông suốt thì đến khách sạn Lãng Triều tìm tôi, nếu không tôi sẽ ném người phụ nữ này xuống sông cho cá ăn.”

Lần này, Đồng Hiểu Tiêm hoảng sợ rồi, thật sự hoảng sợ rồi, khi bị kéo ra ngoài, hét lớn với Tân Tằng.

“Tân Tằng! Báo cho anh rể tôi, báo cho anh rể tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play