Hà Tượng, võ giả Lục phẩm đỉnh cấp có lực phòng ngự siêu việt, lại chỉ cần một cú đạp là có thể giải quyết, hơn nữa toàn bộ quá trình Sở Vĩnh Du nhẹ tựa gió mây, nhất là lúc này cái ghế đè trên người Hà Tượng, càng đánh mạnh vào thị giác mọi người.
Hồi phục tinh thần, người đàn ông trung niên trước đó không ngồi yên được nữa rồi, quả thật đứng ngồi không yên, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, thực lực Sở Vĩnh Du lại mạnh mẽ như vậy.
Nhưng mà nghĩ đến anh giết Phàm Trần, dường như cũng hơi bình tĩnh trở lại.
Sau cơn khiếp sợ, hễ ai nhìn thấy cảnh này cũng đều không lên tiếng, thậm chí cũng đã thu lại ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, nhưng điều đó không ngăn cản trong lòng bọn họ vẫn rửa mắt mong chờ chuyện sau đó.
Dù cậu lợi hại hơn nữa, có thể là đối thủ của Văn Đào Tử sao? Cứ đắc ý một lát đi.
Liên tục có người đến, nhìn thấy Hà Tượng bị Sở Vĩnh Du đè dưới ghế không nhúc nhích, đều sẽ hơi sững sờ.
“Ngụy gia.”
“Ngụy gia đến rồi.”
“Rất lâu rồi không nhìn thấy Ngụy gia.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đầu húi cua đến nơi, trên người mặc một bộ áo dài màu bạc, phong thái bất phàm, bước đi hùng hồn mạnh mẽ.
Rất nhiều người đều vội vàng đứng dậy chào hỏi, có thể nhìn ra, ý đồ nịnh hót được thể hiện rất rõ ràng.
Đối với điều này, người đến chỉ khẽ gật đầu, lập tức ngồi xuống chiếc ghế có dán hai chữ Ngụy gia.
Ngụy gia cũng thoáng nhìn qua vị trí của Sở Vĩnh Du, trong mắt xuất hiện vẻ tò mò, dù sao ông ta cũng hiểu rõ sức chiến đấu của Hà Tượng.
“Ông ta là ai?”
Đột nhiên, người đàn ông trung niên lúc trước từng chế nhạo Sở Vĩnh Du nghe thấy câu hỏi, vốn dĩ không muốn trả lời anh, nhưng nhìn thấy Hà Tượng bị đè trên mặt đất không rõ sống chết, chỉ có thể nhỏ giọng nói.
“Ngụy gia! Lão Tam của Ngụy gia ở Tỉnh Thành, võ giả Thất phẩm, cho dù là mối quan hệ, địa vị hay thực lực đều là số một.”
Sở Vĩnh Du hơi nhếch mép, trong lòng đã hơi có cảm giác, không ngờ quả thật là người của Ngụy gia, trái lại cũng thật thú vị, có thể đạt đến võ giả Thất phẩm, xem ra Ngụy gia thật sự không đơn giản, tiêu diệt nhà họ Vân trong vòng một đêm, quả thật không phải việc mà người bình thường có thể làm được.
Mười phút sau, không còn ghế trống nào nữa, toàn bộ đều đến đông đủ.
“Mời Bất Diệt Tông Sư.”
Đột nhiên, một giọng nói có phần hư vô mờ mịt vang lên, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy, hai tay ôm quyền đồng thanh nói.
“Mời Bất Diệt Tông Sư!”
Ngay sau đó, một bóng người bay trên không trung hai lượt, sau đó hạ xuống chính giữa vùng đất trống hình tròn.
Áo bào màu trắng mặc trên người đung đưa trong gió, cho dù là phong thái hay khí thế đều hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn Tông Sư.
“Vì sao cậu không đứng dậy nghênh đón?”
Đột nhiên, Ngụy gia thoáng nhìn về phía Sở Vĩnh Du, không hề khách khí nói.
“Ông ta không xứng.”
Sở Vĩnh Du lạnh lùng phun ra bốn chữ, khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Lời anh nói đều là sự thật, ngay cả vấn đề chỗ ngồi cũng muốn giở trò cỏn con, Văn Đào Tử quả thật không xứng với danh hiệu Tông Sư.
Còn Phàm Trần và Hàn Tử An đã chết kia, vốn do hai người bọn họ khiêu khích trước, bản lĩnh không bằng người mà thôi, không thể trách bất kỳ người nào.
Chậm rãi quay người, đây coi như là lần đầu tiên Văn Đào Tử đối mặt trực tiếp với Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du! Vốn định giữ cho cậu một mạng, để cậu nhìn xem Tông Sư là như thế nào, nhưng cậu lại ngông cuồng hoành hành ngang ngược, chẳng những đánh khách tôi mời đến bị thương, hơn nữa còn bất kính với bản Tông Sư.”
Nói đến đây, giọng nói Văn Đào Tử chợt cao hơn.
“Cộng thêm mạng của hai đồ đệ của tôi, bản tông giết cậu là chuyện chính đáng!”
Vừa mới dứt lời, lập tức có người nịnh hót.
“Tông Sư nói rất đúng, Sở Vĩnh Du là người ngông cuồng như vậy, Tông Sư giết cậu ta cũng là hợp tình hợp lý.”
“Không sai, đồ đệ như người nhà, báo thù là chuyện đương nhiên.”
“Sở Vĩnh Du, là chính bản thân cậu không biết quý trọng, nếu như thể hiện sự kính trọng nên có với Tông Sư, có lẽ tội chết có thể miễn, chỉ khiến cho cậu phải sống khổ cực mà thôi, nhưng bây giờ, hoàn toàn do cậu tự chuốc họa vào thân.”
Trong mắt những người này, Bất Diệt Tông Sư Văn Đào Tử ra tay, Sở Vĩnh Du ngoài cái chết thì không có kết quả nào khác.
“Từ khi có cái danh Bất Diệt Tông Sư, trên tay bản tôn rất ít khi nhuốm máu, Sở Vĩnh Du, cho cậu một cơ hội cuối cùng, tự sát tại chỗ, bản tôn cho cậu được toàn thây, tôi biết rõ cậu kiêu căng ngạo mạn, có thực lực võ giả Thất phẩm đỉnh phong đã cho rằng mình là thiên hạ vô địch rồi, hôm nay bản tôn sẽ tự mình ra tay, để cậu biết được ý nghĩa thật sự của hai chữ Tông Sư.”
Những lời nói này quả thật khiến những người khác thật lòng kính nể, cho dù Sở Vĩnh Du giết hai đồ đệ của Văn Đào Tử, còn bất kính đến như vậy, thế mà vẫn cho anh cơ hội tự sát giữ lại toàn thây, không hổ là Tông Sư, lòng dạ rộng lớn không cách nào tưởng tượng.
Ba người mặc trang phục luyện võ màu trắng đi vào, đồng loạt giơ tay ra, rõ ràng đều cầm một khẩu súng lục.
“Tông Sư là như thế nào, sau khi võ giả Thất phẩm có được nội lực, có thể tu luyện ra Cương khí hộ thể tiến vào Bát phẩm, chính là Tông Sư, hôm nay cho cậu mở mang tầm mắt, nhìn thấy sự thần kỳ của Cương khí hộ thể, cũng là một trong những hạng mục của giao lưu võ học lần này.”
Giọng nói Văn Đào Tử vang lên, lập tức nhìn thấy quanh thân ông ta xuất hiện một luồng khí màu trắng, chỉ thoáng chốc đã tạo thành một cái lồng có thể nhìn rõ bằng mắt thường bao quanh cơ thể, luồng khí màu trắng nhàn nhạt di chuyển, nếu không sẽ không thể phát hiện ra.
Cùng lúc đó, ba người mặc trang phục màu trắng kia bóp cò súng.
Đùng đùng đùng!
Những tiếng súng vang lên liên tục, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng, những viên đạn kia, sau khi bắn vào người Văn Đào Tử, đều bị Cương khí hộ thể quanh người ông ta cản lại.
Ba khẩu súng lục bắn hết đạn, Văn Đào Tử không mảy may bị thương chút nào, chỉ để lại vỏ đạn rơi đầy trên mặt đất, tựa như muốn nói điều gì.
“Trời ơi! Đây chính là Cương khí hộ thể mà Tông Sư mới có thể hình thành sao? Quá kinh khủng.”
“Wow, thế này chẳng phải là vô địch rồi sao.”
“Không hổ danh là Tông Sư.”
Tông Sư đều có địa vị cao xa, bình thường những người này nào được nhìn thấy, mỗi một người đều trừng to hai mắt, muốn lên tiếng, nhưng dường như không có lời nào có thể hình dung tâm trạng của họ lúc này.
Giờ khắc này trong lòng bọn họ, Văn Đào Tử gần như là vô địch rồi.
Cho dù là Trần Trọng Thiên cũng há to miệng, trong lòng cực kỳ lo lắng, có thứ như Cương khí hộ thể này, Sở Vĩnh Du còn đánh gì nữa?
Dường như hết sức hài lòng đối với phản ứng của những người này, Văn Đào Tử chậm rãi nhìn về phía Sở Vĩnh Du, chắp tay sau lưng, bày ra phong thái của một cao nhân.
“Sở Vĩnh Du! Sao rồi? Một cơ hội cuối cùng, tự sát đi.”
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Sở Vĩnh Du cũng thay đổi, có cười trên nỗi đau của người khác, cũng có thương hại, nếu trước đó Sở Vĩnh Du biết và chứng kiến sự đáng sợ của Tông Sư, chắc chắn sẽ không chọc vào Hàn Tử An và Phàm Trần, chênh lệch thực lực quá xa rồi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy.
“Tông Sư là như thế nào? Ông căn bản không lĩnh ngộ được gì, Văn Đào Tử, về điểm này, ông chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?
Văn Đào Tử bật cười.
“Người trẻ tuổi giỏi lắm! Cậu đang dạy tôi đạo Tông Sư là gì sao? Đúng là buồn cười, cực kỳ buồn cười, nếu cậu đã không muốn cơ hội cuối cùng, vậy tôi đành tạm thời vứt bỏ cái danh Tông Sư, tự tay báo thù rửa hận cho đồ đệ của mình.”
Vừa mới dứt lời, Văn Đào Tử cử động, tốc độ nhanh đến mức không cách nào tưởng tượng được, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sở Vĩnh Du.
Cũng vào lúc đó, tất cả mọi người nghe thấy câu nói của Sở Vĩnh Du.
“Cũng chỉ là Cương khí hộ thể mà thôi, tôi chỉ cần một ngón tay là có thể phá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT