**********

Lý Tấn Phát là một người khoảng chừng năm mươi tuổi, mấy năm qua ông ta chưa bị ai đánh bao giờ thế nhưng hôm nay khi bị Lục Tam Phong tát cho một cái thì cảm thấy có chút ngây người, những người khác cũng nhanh chóng đặt đũa xuống, chạy tới ngăn cản.

Lý Tấn Phát không kịp phản ứng, sắc mặt ông ta lúc này trông vô cùng khó coi, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lục Tam Phong mắng một câu sau đó liền muốn xông lên phía trước.

"Làm gì đấy!"

Phó thị trưởng Lưu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, sau đó đứng dậy quát to: "Còn muốn làm gì đấy? Các người là lưu manh đấy à? Tôi còn ngồi ở đây mà các người chẳng coi tôi ra gì như thế sao?"

Tất cả mọi người đều yên lặng, giám đốc ở đây không dám nói lời nào vì thế những giám đốc đến từ những nơi khác chỉ đứng một bên xem kịch vui, chuyện hôm nay sẽ vô cùng lớn.

Lục Tam Phong và Lý Tấn Phát cũng không thể nói lý với nhau được, công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát của ông ta không giết chết điện tử Thủy Hoàn của Lục Tam Phong là đã quá nhân từ rồi.

Hoàng Hồng Thịnh và mấy người tổng giám đốc Trần thấy như thế thì suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

"Anh chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá thật đắt cho cú tát này của anh!" Lý Tấn Phát đưa tay chỉ vào mặt Lục Tam Phong, thâm độc lên tiếng: "Tôi nói cho anh biết, điện tử Thủy Hoàn của anh tiêu đời rồi, hoàn toàn tiêu đời rồi!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Có không ít người có mặt ở đây cũng âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với những gì Lý Tấn Phát nói, cuộc cạnh tranh trong lĩnh vực thiết bị gia dụng cũng sắp diễn ra, việc xuất khẩu ra nước ngoài chính là con át chủ bài cuối cùng trong cuộc cạnh tranh này. Vì thế việc ông ta nói điện tử Thủy Hoàn tiêu đời cũng không phải là không có lý.

Thật sự nếu cạnh tranh tới mức đó, nếu điện tử Thủy Hoàn không ống đỡ nổi thì chắc chắn sẽ bị phá sản, sở dĩ bọn họ cạnh tranh thị trường như thế cũng là vì muốn cuối cùng có thể đứng chung một thuyền với công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát này, xem công ty này giống ngọn cỏ cứu mạng của mình.

"Được, để tôi chống mắt lên xem xem cuối cùng sẽ thế nào!" Lục Tam Phong nhìn chằm chằm ông ta.

Trịnh Công Kiến thấy tình hình không ổn, ông ta cũng là người có kinh nghiệm và già dặn nhất trong giới kinh doanh này, vì thế không thể làm gì khác hơn là quay sang nói với Lục Tam Phong: "Những người trẻ tuổi thì không nên nóng nảy như thế. Làm ăn kinh doanh thì cũng nên biết đường lui, giữa người với người cũng không nên gây thù làm gì, phải biết đưa đẩy một chút thì mới tiến xa hơn được."

"Còn tổng giám đốc Lý à, cậu bạn này vẫn còn nhỏ tuổi vì thế mới như vậy, anh cũng đừng để trong lòng!" Tổng giám đốc Trịnh cho hai bên một nấc thang.

Lý Tấn Phát quay sang nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, lúc này ông ta thật sự rất muốn xông tới cho anh một bài học thế nhưng việc này cũng đã khiến phó thị trưởng Lưu cảm thấy mất hứng, mà như thế thì người thua thiệt lại chính là ông ta, vì thế ông ta vịn vào lý do Lục Tam Phong "tuổi còn nhỏ" này để rút lui.

"Tuổi còn nhỏ thì về nhà mà chơi, đừng có ngày nào cũng đi trêu chọc người khác, có ngày người ta chặt đứt chân đấy!" Lý Tấn Phát lạnh lùng nhìn Lục Tam Phong, sau đó quay sang nhìn phó thị trưởng Lưu: "Tôi còn có chút chuyện vì thế tôi đi trước đây."

Lý Tấn Phát quay đầu, nghênh ngang rời khỏi đó. Ánh mắt của những người ở đây khi nhìn Lục Tam Phong cũng đầy vẻ châm biếm, những người trong giới có ai mà không biết tính tình lỗ mãng của Lục Tam Phong.

Chưa có người nào mà anh không trêu chọc tới, những lời mà người khác không dám nói, Lục Tam Phong đều dám nói, vì thế mấy năm qua anh đã trêu chọc không ít người. Hơn nữa khi điện tử Thủy Hoàn ra mắt đã khiến không ít tập đoàn khác mất đi cơ hội sinh tồn.

Đây có thể nói là thù mới hận cũ! Những người có mặt ở đây cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

"Lục Tam Phong đúng là ngông cuồng, năm trước trong đại hội về điện tử, anh ta đã mắng thẳng mặt tổng giám đốc Tôn. Tôi nói cho anh biết, thứ người như thế nên sớm bị trừng trị thì mới đúng."

"Tôi nói cho anh nghe, đừng thấy cậu ta ngông cuồng như thế mà sợ. Hết mắng người này thì lại đánh người kia, có ngày cậu ta cũng phải chịu đau khổ thôi."

"Không sai, làm người thì nên khéo đưa đẩy một chút. Nếu đắc tội với quá nhiều người thì nói không chừng sẽ khiến bản thân phải chịu thiệt đấy!"

"Thế nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút, nếu khi tôi hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà có được thành tựu như cậu ta bây giờ thì có khi tôi còn ngông cuồng ngạo mạn hơn cả cậu ta nữa đấy! Bởi vì người ta có đầy đủ lý do để có thể ngông cuồng như thế."

"Sang năm chắc chắn sẽ là một năm đầy biến động và kịch hay, tôi muốn xem xem sắp tới sẽ có bao nhiêu tập đoàn phải ngã xuống."

Lục Tam Phong ăn không vô, nhanh chóng cầm ly rượu đi tới chỗ của phí thị trưởng Lưu, sau đó lên tiếng: "Tôi cũng có chút chuyện vì thế phải về trước, tôi kính ngài một lỵ. Chuyện xảy ra hôm nay thật sự tôi không nhịn nổi nên mới làm như thế, gây phiền phức cho ngài rồi, tôi thành thật xin lỗi."

Gây phiền phức sao?

Trong lòng phó thị trưởng Lưu cảm thấy có chút bực bội, thế nhưng may là ở đây không có ký giả. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì hôm nay cái gọi là diễn đàn cao cấp này cũng chẳng là gì nữa rồi.

Phó thị trưởng Lưu cầm lấy ly rượu cụng một cái rồi nói: "Nếu cậu đã nói tới chuyện này thì tôi cũng hy vọng cậu thay đổi tác phong của mình một chút, có một số việc nhường được thì cứ nhường. Nếu không thì chỉ có một mình cậu chịu thiệt thôi đấy!"

"Thứ tôi muốn là sự công bằng!" Lục Tam Phong đưa mắt nhìn ông ta.

"Công bằng sao? Ở đâu có công bằng? Tôi cũng muốn sự công bằng thế nhưng làm thế nào đây?" Phó thị trưởng Lưu nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, bất lực lên tiếng: "Cậu bao nhiêu tuổi mà lại muốn đòi công bằng? Công bằng chỉ là tương đối mà thôi, có chỗ nào mà lại có sự công bằng tuyệt đối đâu chứ? Hoa Kỳ cũng có công bằng với chúng ta đâu chứ? Cậu muốn công bằng thì cũng có thể thôi nhưng trước tiên cậu phải có thực lực cái đã!"

Ông ta nói xong thì cụng ly với Lục Tam Phong, một tiếng động trong trẻo vang lên, sau đó ông ta cầm lấy ly rượu vang uống cạn một hơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

"Cũng bởi vì tôi có thực lực cho nên mới theo đuổi sự công bằng đấy!" Lục Tam Phong vừa nói vừa uống cạn ly rượu, sau đó lại nói: "Tôi đi trước đây."

Sau khi Lục Tam Phong đưa Phùng Chính Anh rời khỏi bữa tiệc đó, có không ít người bật cười thành tiếng. Trong đó có một vị tổng giám đốc của một công ty xuất nhập khẩu không nhịn được cười nói: "Cậu ta muốn công bằng sao? Đúng là tức cười, cái cậu thanh niên này ấy, ôi, muốn công bằng sao? Nói xong mà không cảm thấy buồn cười với những gì mình nói hay sao thế?"

"Năm nay tôi cũng đã năm mươi bảy tuổi rồi, thế mà chưa từng nhìn thấy thứ đó. Cậu ta còn trẻ như thế mà đã muốn thấy rồi sao?"

"Ha ha ha ha!"

"Nếu như trên giới này thật sự có sự công bằng tuyệt đối thì còn cần tới việc đối nhân xử thế làm gì?"

Hơn một trăm người đang có mặt trong buổi tiệc này, khi họ nói tới hai chữ công bằng, trong mắt họ phần lớn là sự chế nhạo và trêu chọc, dường như đây chính là một chuyện vô cùng hoang đường, nhất là ở trong giới kinh doanh này.

Chỉ là thỉnh thoảng có mấy người đưa tay sờ chiếc đầu hỏi của mình một cái, giống như điều này đang gợi lại cho họ thấy những hoài bão cao cả và những bất mãn thời còn trẻ của chính những người này.

Lúc này, mặt của Lý Tấn Phát cũng không còn đau nữa, thế nhưng sự khó chịu trong lòng ông ta không phải ngày một ngày hai là có thể hết được. Ông ta muốn cho Lục Tam Phong biết cái gì gọi là không công bằng.

Bất cứ người nào cũng có thể bước lên con đường xuất nhập khẩu này, thế nhưng chỉ có duy nhất điện tử Thủy Hoàn là không thể đi được!

Đêm qua, Tô Ái Linh đã gọi điện thoại cho thuộc hạ của phó tổng, các phương tiện truyền thông ở sông Hương đã gấp rút chuẩn bị bản thảo trong đêm. Sáng sớm hôm sau, cô ta ngồi tàu thủy để trở về sông Hương.

Vào buổi trưa những tin tức có liên quan tới Lục Tam Phong lại lần nữa chiếm đóng hết những trang báo lớn. Bữa tiệc của giới thượng lưu sang trọng vào cao quý sắp được tổ chức ở Dubai. Bữa tiệc đó không chỉ có sự tham gia của những thành viên trong hoàng tộc mà còn có những người tiếng tăm ở phố Wall. Đại diện của Buffett và trợ lý của Soros cũng đăng tin nói rằng hai người họ cũng sẽ tham dự buổi tiệc đó.

Điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, người chủ trì buổi tiệc sang trọng này chính là người giàu nhất ở đại lục, Lục Tam Phong. Anh có

khả năng lớn như thế đều dựa vào thân thế của anh, theo những người trong cuộc tiết lộ thì tổ tiên của Lục Tam Phong chính là một gia tộc quyền quý ở Anh, hơn nữa còn có tước vị của riêng mình.

Sao bây giờ mấy tờ báo lại có thể bịa đặt trắng trợn như thế này chứ, toàn bộ câu chuyện nghe như một vở kịch của một cô công chúa xinh đẹp đi phải lòng một vị bá tước. Trình độ bịa đặt của giới truyền thông của sông Hương hiện giờ đã đạt thật sự đạt tới đỉnh cao.

Chỉ cần có người tuyên truyền thì chắc chắn sẽ có người tin tưởng, huống chi Lục Tam Phong đối với truyền thông ở sông Hương mà nói đã có thể nói là người quen cũ. Bên ngoài có ai mà không biết chuyện khi Trần Thu Phương đắc tội với Lục Tam Phong đã khiến anh nổi nóng, sau khi trở lại đại lục thì gọi hơn mười ngàn người đến ném bà ta xuống sông Hoàng Phổ.

Người bình thường luôn cảm thấy có hứng thú với những câu chuyện giữa những người nhà giàu với nhau. Bình thường những chuyện dây dưa trong giới kinh doanh cũng chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới thế nhưng khi tin tức về việc những người nhà giàu làm gì, chỉ với một câu nói có thể khiến bao nhiêu người chạy tới, đối phương bị dọa sợ tới mức tè ra quần.

Những người bình thường vẫn luôn có những ý tưở táo bạo về những câu chuyện của giới thượng lưu!

Khách sạn bảy sao sang trọng nhất Dubai đã được đặt trước, đồng thời cũng bắt đầu tạo tiếng tăm trên cái phương tiện truyền thông ở địa phương. Chỉ cần có tiền thì chắc chắn sẽ có thể tạo tiếng tăm trên những phương tiện truyền thông. Thậm chí trong vòng một tuần có thể khiến dân chúng tin rằng việc ăn phân là có thể giảm cân.

Trên phố Wall, điện thoại trong văn phòng của trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Hathaway không ngừng reo lên. Một người phụ nữ da đen nhận điện thoại: "Xin chào, văn phòng trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Hathaway xin nghe."

"Chào cô, tôi chính là người phụ trách bữa tiệc sang trọng bậc nhất trong giới thượng lưu ở Dubai này, chủ tịch Lục Tam Phong của tôi muốn mời ngài Buffett tham dự buổi tiệc này, không biết ngài ấy có thời gian rảnh không a?"

"Ôi, thành thật xin lỗi, chúng tôi chưa từng nghe tên một tập đoàn như thế. Thưa anh, bây giờ chính là thời gian nghỉ trưa quý giá của tôi, hy vọng anh đừng quấy rầy tôi như thế! Việc này đúng là rất thiếu lịch sự, hẹn gặp lại!" Đối phương nói xong thì nhanh chóng cúp máy, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ăn cơm.

Khi gọi tới tập đoàn Microsoft, lần này người phụ trách đã cẩn thận hơn một chút. Sau khi nghe thấy lời mời này thì đầu tiên là từ chối không tham dự. Nếu như bọn họ dùng cái tên kia để ra ngoài lừa bịp thì đừng trách bọn họ nhờ tới pháp luật xử lý.

Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp, đối phương cũng vô cùng cẩn thận, giống như những trò lừa bịp này vẫn thường xuyên xảy ra ở phố Wall này, vì thế sự đề phòng của họ vô cùng lớn.

Thế nhưng cũng không sao, chỉ cần bắt được Buffett là đủ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Buổi chiều, sau khi Lục Tam Phong quay về thì nhanh chóng đi tới trụ sở chính xem một lượt, sau khi thấy mọi chuyện đã được sắp xếp đầu vào đấy thì anh mới cảm thấy yên tâm. Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, anh phải chuẩn bị đến Dubai.

Chạng vạng tối, bên trong một phòng của khách sạn, điện thoại riêng trong phòng của Lục Tam Phong vang lên, anh nhanh chóng nhận điện thoại: "Ai đó?"

"Là tôi đây, mọi chuyện anh giao đều hoàn thành cả rồi." Tô Ái Linh nằm dài trên ghế salon trong phòng, trên người cô ta đang mặc một bộ quần áo ngủ vô cùng sexy. Trên bàn đặt một chai rượu vang, lên tiếng nói vào điện thoại: "Mới xa anh có một ngày thế nên tôi cảm thấy có chút không quen."

"Ha ha ha, đừng có như thế, cũng có không ít người muốn kéo tiếng tăm trên truyền thông, mấy tổng giám đốc khác không gọi điện thoại cho cô sao?" Lục Tam Phong lên tiếng hỏi.

"Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong cả rồi, thế nhưng vẫn phải đề phòng một chút. Lúc nói chuyện điện thoại thì cũng nói rõ ràng rồi, cũng chỉ có một mình Buffett là do vội ăn cơm cho nên mới nói mấy câu đã lật đật cúp máy rồi." Tô Ái Linh cảm thấy không mấy hài lòng với thái độ lạnh lùng này của Lục Tam Phong: "Tôi làm cho anh nhiều chuyện như thế, thế mà bây giờ anh lại nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó sao? Đúng rồi, tôi còn đang bị cảm đây này!"

"Cảm sao? Ôi thế thì cô phải chú ý một chút đấy!" Lục Tam Phong không mặn không nhạt nói vào điện thoại. "Tôi muốn đi truyền nước biển!"

"Truyền nước biển sao? Có gì mà phải truyền nước biển?" Lục Tam Phong buồn bực lên tiếng.

"Nhớ dịch thể của anh đấy!" Cả người Lục Tam Phong cứng đờ, tức giận lên tiếng: "Đúng là chán ghét!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play