Lý Tấn Phát bị chửi cũng không tức giận, ông ta biết bên mình cũng không phải chắc như thép, rất nhiều xí nghiệp đều đang tiếp xúc với các đại lý xuất khẩu khác, thậm chí bên công ty ở Sông Hương kia đều có người đi tiếp xúc rồi.

Lục Tam Phong muốn ăn một mình, nghiền ép chất béo từ thương nghiệp chế tạo này, cung cấp càng nhiều chất béo cho đảm trung gian bên Sông Hương kia, bằng không vị thế này của ông ta không giữ được.

Mấy ngày gần đây ông ta cũng gọi không ít cuộc điện thoại, cần bàn đều bàn xong rồi, ông ta kiêu ngạo cũng là do có vốn liếng.

"Cậu đừng ngang ngược quá, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu chọc giận tôi, không dám nói nhiều chứ tương lai ba năm tới điện tử Thủy Hoàn cậu đừng mong phát được một thuyền hàng sang nước ngoài, nếu mà được thì tôi theo họ cậu luôn."

Lý Tấn Phát chỉ tay vào mặt Lục Tam Phong, quát lớn: "Cậu không có tư cách ngang ngược trước mặt tôi, bây giờ không phải là lúc cậu nên nói, cũng không có tư cách cho cậu nói chuyện!"

"Con mẹ nó chút không có tư cách lên tiếng? Ôi này ông là ai đấy? Ông trời à? Còn lợi nhuận của lô hàng kia, ông đừng hòng thiếu của tôi một xu, còn mẹ nó một thuyền hàng cũng không đi được? Mẹ nó chứ tổ các các người độc quyền, ông có tin không?"

Lục Tam Phong dừng bước trước mặt ông ta, mắng: "Thứ ngu xuẩn!"

"Cậu mắng thêm một câu nữa đi? Cho cậu mặt mũi quá rồi à nên không tự nhìn rõ chính mình đúng không?" Lý Tấn Phát vừa nói vừa đưa tay xô đẩy.

"Đừng đánh! Đừng đánh!"

Tất cả đều vừa mới ra khỏi địa điểm, các hành lang của khách sạn đã chật cứng người. Giám đốc Trần của Khanh Giai là người đứng gần với hai người nhất liền dẫn đầu ngăn Lục Tam Phong lại. Đọc truyện hay trên TruyệnApp

"Anh ngăn tôi làm gì?" Lục Tam Phong nghiêng đầu ra chỗ khác tránh khỏi anh ta: "Cái diễn đàn chó má gì, nói nửa ngày vẫn là chín ăn một, lợi nhuận của ông chia thế nào?"

"Cậu quản được tôi chia thế nào đấy?"

"Đừng đánh nhau, đều là người có máu mặt, phòng viên còn chưa đi mà."

"Đúng vậy, đừng đánh nhau chứ." Hành lang trở nên hỗn loạn, Lục Tam Phong dựa lưng vào tường, một tay nắm cổ áo Lý Tấn Phát, Lý Tấn Phát cũng bóp cổ Lục Tam Phong.

Người phía sau không thoát ra được, cũng bắt đầu dừng bước nhìn phía trước đánh nhau, tổng giám đốc Trần, Hoàng Hồng Thịnh đều can ngắn, phó thị trưởng Lưu thì chen ở phía sau."

Mắt thấy không thể giả bộ được nữa, phó thị trưởng Lưu có chút nóng nảy, gạt đám người ra, xông lên một tay kéo một người, quát: "Mẹ nó văn minh lại cho tôi!"

Lục Tam Phong và Lý Tấn Phát tách ra, liếc nhìn nhau, Lý Tấn Phát nói với Lục Tam Phong: "Lúc ấy ký hợp đồng kia, cậu đi tố cáo đi, cậu dám tố, tôi dám bồi thường cậu, hậu quả tự cậu muốn"

"Ông thiếu của tôi một xu thì cứ chờ đấy!" Lục Tam Phong nói với ông ta.

"Đi đi." Phó thị trưởng Lưu đẩy hai người, sắc mặt trở nên khó coi: "Đừng chặn hành lanh, đi đi!"

Lục Tam Phong sải bước về phía trước, Phùng Chính Anh gạt người ra đuổi theo sau, nhỏ giọng hỏi: "Anh Phong, sao lại đánh nhau rồi?"

"Đánh nhau không phải rất bình thường à, tôi còn chưa kết toán sổ sách trước đó đâu." Lục Tam Phong âm trầm nói.

"Ba tôi nói, chuyện này vẫn nên thương lượng, đừng xung đột, đối phương nắm giữ tài nguyên tuyệt đối, không thể cùng chết, có thể muốn nhiều hơn một chút thì nhiều một chút." Phùng Chính Anh ở bên cạnh nói: "Trước hết phải để cho xí nghiệp đi con đường này, làm chủ nguồn lực tuyệt đối chắc chắn sẽ chiếm số lượng lớn tuyệt đối."

“Nhưng khi những thỏa hiệp tạm thời này trở thành quy tắc ngầm của ngành?” Lục Tam Phong bước ra khỏi hành lang, đứng trong đại sảnh, nói với Phùng Chính Anh: “Ví dụ, cậu là một nhân viên bình thường. Một ngày nọ, nhân viên vệ sinh không đi làm, tổ trưởng yêu cầu cậu phải đi dọn dẹp, cậu chỉ cần làm vài ngày, thì anh ta sẽ không bao giờ tìm người dọn dẹp nữa."

"Cái này cũng không có liên hệ tất nhiên, nhưng mà bây giờ không có những con đường khác!"

"Ông ta muốn bóp chết tôi, bắt nạt tôi không có những con đường ra khác, cho nên ông ta mới ngang ngược như vậy, giống như là quét nhà cầu, một khi hình thành quy tắc ngầm, quét dọn vệ sinh thì cho ở lại, không dọn thì đi, sau này phải làm sao? Nếu như một ngày này đó công ty tuyển thêm nhiều người, cậu sẽ phản kháng được à?" Lục Tam Phong nhìn chằm chằm anh ta, chất vấn.

"Tôi không biết..." Phùng Chính Anh khổ sở nói.

"Cậu đã quen ăn chín phần lợi nhuận, thiếu một cậu cũng cảm thấy thiệt, đồng hành trên cạnh tranh có thể sẽ bài xích, nhưng ở lợi ích cộng đồng, tuyệt đối bên như sắt thép, giống như một ngày nào đó người tiêu dùng yên cầu điện tử Thủy Hoàn mãi giảm giá mười phần trăm, tôi cũng không tiếp nhận được, bây giờ giảm giá, thậm chí là phụ cấp, là vì sau này tăng giá ác hơn!" Lục Tam Phong vỗ bờ vai anh ta, nói: "Cho nên, tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận ông ta thiếu một phần!"

"Nhưng những người khác chấp nhận điều đó. Tôi đã ngồi sau và nghe thấy tất cả. Không ít xí nghiệp âm thầm bàn hai tám, ba bảy, chín một cũng có!" Phùng Chính Anh sốt ruột nói.

"Đừng có gấp, ăn cơm trước đi." Lục Tam Phong ôm bả vai Phùng Chính Anh, nói: "Một lát nữa ăn cơm đừng có rời xa tôi quá, thật muốn đánh thì giúp tôi chơi ông ta."

Trên mặt Phùng Chính Anh viết đầy vẻ khó tin trên mặt, thật phải đánh à? Đọc truyện hay trên TruyệnApp

“Nếu, tuyệt đối một phần có thể không đánh được” Lục Tam Phong vừa đi về phía nhà hàng vừa nói.

Khi Lục Tam Phong bước vào thì nhà hàng đã chật kín người, thậm chí có người còn bắt đầu nâng chén cụng lỵ, ở cửa có hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang hút thuốc lá lẩm bẩm.

"Lão Hách, ông đi con đường hải ngoại nào? Dám đồng ý với mấy công ty nước ngoài kia à."

"Con mẹ nó chút nơi nào có con đường hải ngoại, trong khoảng thời gian này tôi gọi cho họ đến hỏng cả miệng rồi, ông biết tôi và bọn họ chi tỉ lệ thế nào không?"

"Lần trước ăn cơm tổng giám đốc nói rồi mà, chín chia một. Nếu ai dám cho nhiều hơn, chỉ là đá hỏng bát cơm của mọi người."

"Chín chia một, người ta liền cùng Tấn Phát nói chuyện, tôi nhường nửa điểm, một rưỡi."

"Ông không có con đường hải ngoại, ông không bán được, người ta đầu tìm ông?"

"Ông nhìn ông đi, lợi nhượng lớn như thế, làm gì không kiếm ra tiền? Tôi nói cho ông biết, tôi nghĩ kỹ rồi, tháng này tôi tìm quốc gia nước ngoài, đăng ký một công ty, hàng hóa trực tiếp lôi đi từ cảng, sau khi kéo tới quốc gia đó, thuyền cũng không cần gỡ, lấy ảnh nghĩa công ty kia trở lại, lần này coi như thành hàng nhập khẩu, con đường nước ngoài không có, nhưng tôi còn nhiều con đường trong nước, nếu bán không được, tôi sẽ nói với bên kia là không qua kiểm tra, trả hàng lại cho gã, tôi tay không bắt sói."

"Chiêu này tuyệt!"

"Chủ yếu là lợi nhuận cao, có thao tác không gian, hiểu không?"

Lục Tam Phong đứng ở cửa nghe, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào, trong lòng âm thầm nghĩ, nhìn xem đi, sang năm không biết sẽ có bao nhiêu đồ gia dụng như vậy trở lại thị trường, nhập thị trường dưới tên hàng hóa nhập khẩu.

Các vị trí trên bàn ăn đã được sắp xếp, Lục Tam Phong ngồi cùng với Lý Tấn Phát, tổng giám đốc Liễu, tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Hoàng, tổng giám đốc Trịnh, các đại diện của mấy công ty khác.

"Tổng giám đốc Lục, qua đây ngồi!" Hoàng Hồng Thịnh hô lên."

Lục Tam Phong ngồi xuống, nhìn về phía đám người, nói: "Lúc đầu hôm nay tới tính nói chuyện, kết quả lại kéo theo con bê, hiện tại mọi người đều biết thương mại xuất khẩu là tương lai của vận khí. Tôi muốn hỏi một chút, những công ty khác đã liên hệ với những chỗ tương quan chưa?"

Lục Tam Phong hỏi các công ty đại lý thương mại khác trước mặt Lý Tấn Phát, điều này khiến ông ta không có đường lui, CEO của những công ty đó cũng có chút xấu hổ.

"Tổng giám đốc Lục, lợi nhuận chín chia một, không phải tôi muốn, mà là công ty trung gian muốn. Tôi không thể nói người ta đừng kiếm tiền được. Có thể cậu không hiểu, từ đại lục đi ra còn phải qua một công ty trung gian, không có công ty đó thì bảo lãnh, tiến cử, điều hành, bảo vệ thì khó giao dịch an toàn." Một vị tổng giám đốc trong đó khổ sở nói.

“Nghe ông nói, hình như làm hải tặc kiếm tiền nhanh hơn!” Lục Tam Phong cầm đũa lên cắn một miếng thức ăn, nói: “Vì rất nhiều công ty cùng chia lãi, vậy ông có thể cho tôi sổ sách, tiền gì tiến vào công ty nào, có tác dụng gì không?"

"Đây là bí mật thương nghiệp!" Lý Tấn Phát trầm giọng nói.

"Được, lời nói hay lắm!" Lục Tam Phong nhìn về phía Lý Tấn Phát: "Nói cách khác, sau khi hàng giao cho các người, đằng sau xảy ra chuyện gì, tôi không có quyền hỏi đến à, sau đó tôi cầm một phần, các người nói gì thì là đó, đây chẳng phải là độc quyền thì là gì?"

“Cậu chỉ có thể nhận, hoặc không nhận!” Lý Tấn Phát vỗ bàn hét lớn: “Không nhận thì cứ bỏ đi, sao lại nói nhảm nhiều thế?"

Cuộc cãi vã ở bàn này khiến những người khác phải ngoái đầu nhìn xung quanh, lẩm bẩm không biết có nên đánh nhau nữa không.

“Đừng ồn ào, có chuyện gì thì từ từ nói.” Tổng giám đốc Liễu lại lên tiếng, đặt đũa xuống nhìn hai người rồi nói: “Thực ra, việc buôn bán xuất khẩu đã có mặt hàng quần áo, túi xách, giày dép, mũ nón. trong nhiều năm. Theo như tôi biết là bảy ba. Công ty đại diện ba phần, sau đến công ty điện tử lại thành cực đoan thế này?"

“Vì đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới nên những mặt hàng mà cậu đề cập không quá khắt khe trong khâu kiểm tra chất lượng hải quan, và nhu cầu thị trường quốc tế rất lớn, dễ bán.” Lý Tấn Phát trả lời.

"Tôi cảm thấy có phải phương hướng này quá sai rồi không?" Tổng giám đốc Liễu trầm ngâm một hồi rồi nói: "Không phải nghĩ cách mở rộng, tăng cường mậu dịch sau, các người có lợi, bọn họ cũng có lợi chứ?" Đọc truyện hay trên TruyệnApp

Lý Tấn Phát sững sờ tại chỗ, nói: "Sản phẩm không tốt, nhu cầu quá lớn, tôi vẫn nói như vậy, tài giỏi thì làm, không thì xéo đi!"

Tổng giám đốc Liễu là người tương đối ôn hòa, cho dù Lục Tam Phong đào góc tường cũng chưa từng làm gì, nhìn về phía Lý Tấn Phát, nói: "Ông mở một con đường không tốt, hi vọng sẽ không lan tràn đến những cái khác trong lĩnh vực điện tử."

Lục Tam Phong nhìn những người khác, sau đó tiếp lời tổng giám đốc Liễu: "Tôi biết, ở đây nhất định phải có những người thông minh, cực kỳ thông minh. Mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra trong năm tới. Để giành lấy một chút thị trường nước ngoài ngày hôm nay không phải chỉ muốn mở đường cho sang năm à, tôi mặc kệ bí mật bản ai giá tốt, tôi chỉ chấp nhận chia đôi!"

"Không chấp nhận thì im miệng, nói nhiều như vậy làm gì?" Lý Tấn Phát có chút không kiên nhẫn, Lục Tam Phong liên tục thúc đẩy những người khác, nhất là ông ta đã bí mật đạt thành hợp tác với tổng giám đốc Hoàng rồi, những người khác cũng gần như vậy, nếu để Lục Tam Phong quấy nhiễu thì ông ta coi như tổn thất lớn rồi.

"Ông quản tôi nói gì à?" Lục Tam Phong nghiêm người cáu bẩn nhìn Lý Tấn Phát.

"Cậu ngồi cạnh tôi, làm ong lỗ tai tôi!" Lý Tấn Phát cũng cãi ngang.

"Vậy ông ngồi chỗ khác đi, còn nữa, nhanh chóng kết toàn lô hàng cho tôi." Lục Tam Phong nhìn chằm chằm ông ta, nói.

Người ở đây đều nhìn ra, hai người như nước với lửa, Lý Tấn Phát không rút lui được, đứng lên đẩy Lục Tam Phong một cái, nói khẽ: "Sao?"

"Mẹ nhà ông!" Lục Tam Phong vung tay tát một cái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play