*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người tuy thoạt nhìn là chị em tốt, nhưng kỳ thực biết nhau cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi, hiểu nhau cũng chẳng được bao nhiêu. Lại nói, một cơ hội lớn như tổng giám đốc Lục, đừng nói là chị chị em em biết nhau mấy tháng, cho dù là chị em ruột thì cũng không thể nhường.

Thúy Kiều một mình trở về phòng. Mai là ngày đến câu lạc bộ tư nhân, nên hôm nay cô ta nhất định phải liên lạc với chị Lisa. Tuy là ba người này đều đang thu hút sự chú ý của Lục Tam Phong, nhưng ai nấy trong họ cũng biết loại chuyện này vẫn là quá mạo hiểm.


Nên bọn họ vẫn là ngoan ngoãn gọi điện cho chị Lisa, có thu nhập ổn định mới là chuyện quan trọng.

“Cái gì, ba người các em đụng phải một người ở nước ngoài về?" Giọng nói của Lisa ở đầu dây kia tràn đầy kinh ngạc, nhưng sau khi nghe bọn họ kể lại quá trình xong xuôi rồi thì chỉ có thể nói là đã được gặp vận may


“Thúy Kiều, em có làm nữa hay không? Chị nói em nghe câu lạc bộ kỳ này rất ổn định. Chỉ cần ở lại thì có thể giữ được lương gốc đấy biết không?”

“Em biết chứ, nhưng có thể thư thả cho em mấy ngày nữa được không?” Thúy Kiều thỉnh cầu.


“Bớt dây dưa đi. Trên đời làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường! Nếu em không đi chị sẽ nhanh chóng điều động người khác. Dù sao người muốn cũng nhiều, nếu không phải chị với em có quan hệ tốt thì chị cũng không có gọi em đâu!”

Thúy Kiều nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, mà hai người còn lại cũng có lựa chọn giống như vậy. Không ai đem hy vọng của mình hoàn toàn đặt hết lên người một kẻ qua đường như Lục Tam Phong.


Bọn họ chìm nổi nhiều lắm rồi, thứ họ muốn chỉ đơn giản là tiền và sự ổn định mà thôi!

Lục Tam Phong nhét tiền vào túi rồi đi thẳng xuống lầu tìm mấy tiệm in. Anh chuẩn bị ba bản hợp đồng giả, lại tìm thêm một tờ pháp chứng giả, chuẩn bị một đống điều khoản giả, báo cáo lưu chuyển giả cùng với giấy chuyển tiền giả vân vân,...


Hơn bảy giờ tối thì Lục Tam Phong xuất hiện trong phòng ăn. Anh vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị chọn món thì ba cô gái kia đã tiến vào.

“Lại gặp nhau nữa rồi! Cũng tốt, hợp đồng đã chuẩn bị xong, phỏng chừng bây giờ tiền đã sang tới bên kia đại dương rồi.” Lục Tam Phong bày ba bản hợp đồng ra trước mặt bọn họ, nói tiếp: “Các cô hãy ký tên đi!”


Ba người không nhìn hợp đồng lấy một cái mà trực tiếp đặt bút ký tên.

“Tổng giám đốc Lục, ngày mai chúng tôi phải đi đưa tin, có thể sẽ không có cách nào ở lại đây nữa!" Minh Châu nhìn Lục Tam Phong, nói: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Lục!”


“Đúng vậy, chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận, vốn dĩ còn muốn ở cạnh anh thêm vài ngày, nhưng mà công việc lại sít sao quá!”

“Không sao! Các cô cứ làm việc của các cô trước. Muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi.” Lục Tam Phong đưa thực đơn qua.


“Chúng tôi ăn đại cái gì cũng được!” Thúy Kiều đưa thực đơn cho hai người bên cạnh, lại hỏi: “Tổng giám đốc Lục, sau này anh chuẩn bị làm gì?"

Lục Tam Phong nghe rồi tựa người vào ghế thở dài, lại móc ra một điều thuốc lá châm lửa, thoạt nhìn qua có vẻ ưu sầu. Anh nói: “Tôi vừa về nước, ở trong nước không có mạng lưới giao thiệp gì. Dạo này vì thường xuyên mời khách ở đây nên mới biết được mấy người, dần dần mới quen thuộc!” “Anh muốn tìm người có tiền à?”


Lục Tam Phong gật đầu: "Đúng vậy! Công việc của tôi là lấy tiền của bọn họ đi đầu tư rồi sau đó trích phần trăm.

“Vậy nói không chừng tôi có thể giúp anh. Công việc của tôi tiếp xúc được nhiều người giàu lắm!” Thúy Kiều vội vã nói.


“Vậy sao? Vậy cô có thể mối lái giúp tôi được không. Được vậy tôi nhất định sẽ không để cô chịu thiệt đâu!” Giữa khi Lục Tam Phong đang nói chuyện thì có những nhân viên phục vụ bưng đồi ăn lên.

Trong thời gian ăn cơm tối, Lục Tam Phong bèn giảng giải cho ba người nghe không ít thứ liên quan đến lĩnh vực tài chính, làm một buổi huấn luyện đơn giản. Hướng phát triển của mọi chuyện hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Lục Tam Phong, mà ba cô gái này, đang từng bước từng bước giúp anh tiếp xúc với tổng giám đốcc Từ.


Mười giờ tối, chuyện Lục Tam Phong ở hội nghị đã lan truyền xôn xao khắp cả ngành sản xuất, tổng giám đốc Lý dĩ nhiên cũng biết được. Trên bàn để một bản thảo đã đóng dấu, trong đó ghi lại diễn đàn kia của hội nghị.

Lý Quang Khải liếc qua một cái rồi cực kì bực bội ném lại lên bàn, nói: “Con người này thật sự là một cái lưỡi không xương. Nếu mà con có ở đó, nhất định sẽ đi đấm anh ta!"


"Con không cảm thấy lời anh ta nói rất có lý lẽ à?” Tổng giám đốc Lý thờ ơ hỏi.

“Anh ta có lý lẽ á?” Lý Quang Khải nghe vậy cũng ngu người, sao ba lại đi nói giúp anh ta vậy chú?


"Đúng vậy. Nhưng từ trước đến nay trên thế giới này không phải để người có lý lẽ tới quyết định, mà vĩnh viễn là đầu mút quyết định ý thức còn lợi ích thì quyết định đầu mút. Mà anh ta đi Thành Kỳ rồi à?"

"Buổi sáng đã bay rồi.”


“Gặp Chu Hoài Đông à?”

“Vậy thì không nghe nói. Chu Hoài Đông đó mấy ngày nay không có tin tức gì, cứ như là heo chết vậy. Nhưng mà buổi chiều hôm nay anh ta lại chạy tới văn phòng luật sư. Sao con lại cảm thấy cục diện bây giờ nhìn có hơi không rõ ràng! Lý Quang Khải nhíu mày nói.


“Nhìn không rõ ràng là đúng rồi, nó nói rõ đã đến lúc phải quyết định sống chết!” Sắc mặt tổng giám đốc Lý ngưng trọng, nói: “Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tôn, hỏi ông ta xem Lục Tam Phong giờ ở chỗ nào?"

Lý Quang Khải bèn bẩm số gọi Tôn Hùng


Cường. "Alo, là chủ Tôn sao? Cháu là Quang Khải. Chú

đã ngủ chưa?" Lý Quang Khải tỏ vẻ lễ phép lạ thường.


“Vẫn chưa ngủ. Có chuyện gì không?”

“Hôm nay Lục Tam Phong đi Thành Kỳ, nhưng người ra đến sân bay thì đã không thấy đâu nữa, cũng không biết là chạy đi đâu. Chú có biết không?”


“Nhất định là đi tìm người dưới quyền của anh ta.” Tôn Hùng Cường nói: “Nói ba cháu không cần rầu rĩ. Lần này anh ta là từng bước làm con tắm ăn rỗi mà chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến giá cả thị trường cuối tháng tư đầu tháng năm. Nhưng uy danh có rộng khắp thì sống cũng không quá nổi mùa hè năm nay đâu. Giờ anh ta có khi là ở khách sạn rồi, mà dù gì cũng không phải đi gặp Chu Hoài Đông. Chú không phải đã tìm mấy người ngày ngày nhìn chăm chăm tên Chu Hoài Đông đó sao, thắng nhãi đó hôm nay lại chạy đi tiếp xúc với đoàn đội luật sư rồi, xem chừng là muốn ra tòa. Nhưng mặc kệ là ra tòa kiện hay gì đi nữa thì anh ta cũng không chạy được đâu. Giờ không còn sớm, chủ đi nghỉ trước. Đợi ngày mai kêu kẻ dưới hỏi một chút là biết thôi!”

Ông ta nói rồi liền cúp máy.



"Không sao đâu chủ, người cũng không lạc mất được. Nhưng nếu thật sự lạc mất trái lại chính là chuyện tốt!” Lý Quang Khải cười đáp.

Tổng giám đốc Lý hít vào một hơi. Ông ta ngước mắt nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, thầm nói: “Ba cứ cảm thấy bụng dạ khó yên!"


Ngày tiếp theo, ba người Minh Châu đến Hoàng Đình Palace – Trung tâm tắm gội lớn nhất vùng này báo danh. Khu Hoàng Đình Palace này có tất cả năm tầng, chính là trung tâm tắm gội xa hoa bậc nhất toàn thành phố. Ở chỗ này, chỉ cần là người có tiền thì cơ bản muốn cái gì cũng đều có thể thỏa mãn được hết.

Hơn nữa Từ Quân Doanh lại cực kì thích chỗ này, hàng năm đều đến đây “thu g” người đẹp.


Ở trong đây, cũng có kẻ dung chi tục phấn, có tắm rửa, có massage, vung chút tiền tìm “vui vẻ”. Nhưng từ tầng ba đi lên thì lại là chỗ cá nhân.

Trong vùng vẫn cứ lưu truyền những chuyện liên quan tới việc trên tầng ba Hoàng Đình Palace rốt cuộc là xa hoa hoang phí đến bực nào. Tuy nhiên trí tưởng tượng nghèo nàn của bọn họ cũng chẳng bao giờ đoán được.


Lúc chiều Lục Tam Phong đưa tiền cho ba người Minh Châu. Mà án theo hợp đồng đã thực hiện xong xuôi thì ba trăm nghìn của bọn họ trong một đêm đã biến thành ba trăm ba mươi nghìn. Điều này khiến cho ba người họ cực kì kích động. Chỉ cần trong tay có thật nhiều tiền, đối với họ chính là lấy bao tải mà nhặt tiền rồi.

Nên ba người bèn lấy hết tiền trong túi ra... thậm chí còn chạy đi mượn chị Lisa một ít rồi dúi hết vào tay Lục Tam Phong. Lục Tam Phong thì đưa họ mỗi người một bản hợp đồng, sau khi ký tên xong thì vẫn là quy tắc cũ.


Buổi tối họ đi ăn lẩu, đầu tiên là ăn mừng Lục Tam Phong có khách hàng ổn định, tiếp theo là ăn mừng ba người có công việc ổn định!

Phòng làm việc của Tôn Hùng Cường vang lên tiếng gõ cửa, ông ta đầu cũng không ngẩng liền nói mời vào.


Cửa phòng liền bị đẩy ra, ngay sau đó là một người đàn ông trung niên tiến vào. Ông ta đi đến trước bàn, lên tiếng: “Tổng giám đốc Tôn, không nhìn thấy Lục Tam Phong. Ngoại trừ mấy người ban đầu ra thì không có người khác nữa. Ngoài ra Chu Hoài Đông vẫn chưa hết hy vọng, hôm nay lại đi tìm cục Công Thương thiết lập quan hệ rồi.”

“Không nhìn thấy một người trẻ tuổi, dáng vẻ chừng hai mươi mấy à?” Tôn Hùng Cường ngẩng đầu hỏi.


“Thật sự không có. Trừ mấy người đó ra thì không có người nào lạ cả!"

“Không phải chứ?" Tôn Hùng Cường lẩm bẩm một câu rồi lấy điện thoại gọi cho Điện tử Thủy Hoàn một cuộc: “Chuyển tiếp điện thoại cho chủ tịch của các anh


"Chào ông! Chủ tịch của chúng tôi không có ở đây. Nếu như ông có hẹn trước, chúng tôi có thể chuyển tiếp điện thoại cho phòng làm việc của tổng giám đốc Trương, nếu như ông không có hẹn trước, vậy thì cũng có thể để lại lời nhắn!"

"Nói với tổng giám đốc Trương của các anh tôi là Tôn Hùng Cường của Trưởng Hồng!” Ông ta nói rồi liền cúp máy.


Về phần Trương Phượng Tiên biết được người gọi điện là Tôn Hùng Cường thì cũng có hơi kinh ngạc. Người như vậy hẳn nên trực tiếp gọi cho Lục Tam Phong mới phải chứ? Giờ cô ta xử lý kiểu gì đây???

Trương Phượng Tiên suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi lại.


"Alo, là tổng giám đốc Tôn phải không? Tôi là Trương Phượng Tiên, giám đốc Thủy Hoàn.” Giọng nói của Trương Phượng Tiên giờ đậm chất công việc.

“Tôi muốn hỏi một chút, Lục Tam Phong có ở đó không?”


“Tổng giám đốc Lục đi công tác rồi.” “Đi công tác ở đâu?”

“Đầu tiên là Ninh Giang, sau đó là Thành Kỳ. Giờ anh ta chắc đang ở Thành Kỳ. Ông hỏi chuyện này làm gì?” "Anh ta không có tới tìm Chu Hoài Đông, hiện


giờ đã mất tăm tích. Cô xác định anh ta không có trở về à?"

"Ông theo dõi anh ta?" Trương Phượng Tiên bật thốt lên.


"Chẳng qua là tôi lo lắng cho an nguy của tổng giám đốc Lục thôi, vậy nên mới điện thoại báo với cô đấy! Cứ như vậy nha!” Tôn Hùng Cường nói rồi liền cúp máy.

“Tên đó lại làm trò bịp gì nữa đây?” Tôn Hùng Cường dựa lưng vào ghế. Ông ta giơ tay sờ đầu, trong lòng suy nghĩ lần này Lục Tam Phong lại đang diễn trò gì.


Còn Trương Phượng Tiên thì dĩ nhiên biết Lục Tam Phong đã vào khách sạn ở, chỉ là không ngờ anh vậy mà không có gặp mặt Chu Hoài Đông. Cô ta thoáng suy nghĩ, xong lại gọi cho phòng Lục Tam Phong.

“Ai đấy?” Lục Tam Phong nhận điện thoại. “Tôn Hùng Cường gọi điện cho tôi, hỏi tôi tung


tích của anh. Ông ta đang theo dõi anh đấy!”

“Đây không phải rất bình thường sao? Tôi còn tưởng chuyện gì mà điện thoại cứ réo liên hồi. Tôi đang tầm còn chưa xối hết bọt nữa mà phải hết hỗn chạy ra nghe!" Lục Tam Phong bất đắc dĩ nói.


“Tôi sợ anh gặp nguy hiểm!

“Thì tôi có bao giờ không gặp nguy hiểm đâu? 


Bây giờ ông ta không tìm được tôi cũng rất tốt, dứt khoát cứ như vậy đi! Mấy cô cứ coi như tôi đã mất tích rồi, nhưng chỉ có thể gây náo loạn trong nội bộ thôi chứ không được đăng báo. Làm như vậy nói không chừng có thể phân tán bớt sự chú ý! Lục Tam Phong vừa nói, biểu cảm trên mặt cũng mang theo vài phần đùa ác, lúc này anh giống như muốn chơi tới cùng!

“Vậy có được không? Tôi sợ suy nghĩ của công nhân viên sẽ bị dao động!”


“Nếu chỉ có chút chuyện này đã dao động suy nghĩ của công nhân viên, vậy cho thấy cô làm quản lý không được. Cứ quyết định vậy đi, tiến triển bên chỗ tôi cực kỳ thuận lợi. Thôi không nói nữa, tôi phải đi xổi sạch bọt!”

Lục Tam Phong nói rồi cúp điện thoại, trở về phòng tắm.


Việc ăn uống, đãi khách hôm nay tầng năm Hoàng Đình Palace do thuộc hạ của Từ Quân Doanh phụ trách, ở hiện trường đã vô cùng náo nhiệt. Các cô gái thì không ngừng chào hỏi với mấy vị quan lớn.

Ba người Minh Châu, Thúy Kiều, Thảo Tròn mặc dù mới tới, nhưng đối với loại chuyện gặp dịp thì chơi này cũng đã rất thành thạo. Họ bưng nửa ly rượu vang, cặp kè với vài ông lớn.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play