*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy quản lý im lặng, Lục Tam Phong hỏi: "Cô không hài lòng sao? Các người quả thực có chút thiệt thòi, tôi có nên tăng thêm chút không?"

"Không, không, không!” Quản lý vội xua tay: “Giá này rất phù hợp. Chào mừng đến với khách sạn lớn Sheraton của chúng tôi."


Mọi thủ tục đều do quản lý lo liệu, mười mấy nhân viên tại chỗ đang đợi phục vụ bốn người Lục Tam Phong, đối với ba người Minh Châu và Thảo Tròn thì càng tỉ mỉ hơn.

Ba người bọn họ nào đã hưởng thụ loại này đãi ngộ, trước giờ đều phải nhìn sắc mặt của người khác, trong lòng họ lúc này cảm thấy rất phơi phới.


Lục Tam Phong quẹt thẻ, hai vị quản lý có ngoại hình ngọt ngào bước tới, tươi cười nói: "Quý khách, mời đi theo tôi."

Lên lầu đi tới cửa phòng, Lục Tam Phong nói với mấy người Thảo Tròn: "Trước tiên đi tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, lát nữa đến buổi trưa thì cùng nhau ăn cơm."


Lục Tam Phong vào phòng, thu hồi biểu cảm trên mặt đi, đặt vali sang một bên, lục danh bạ, ngồi xuống gọi điện thoại cho Chu Hoài Đông.

"Alo, ai đó?"


"Là tôi, Lục Tam Phong, tôi đã tới Thành Kỳ rồi.” Lục Tam Phong trầm giọng nói nói.

"Anh đã đến sân bay chưa? Tôi sẽ gửi xe đến đón anh ngay."


"Không cần, tôi đã ổn định khách sạn rồi. Trên đường gặp phải một tình huống, tình hình đã thay đổi. Trong khoảng thời gian này, anh nên làm theo phương pháp của mình đi. Tôi tự có sắp xếp khác!"

“Tình hình thế nào?” Chu Hoài Đông không biết bên phía Lục Tam Phong đã xảy ra chuyện gì.


"Tôi cảm thấy rất vướng mắc, có thể bị kéo đến cuối năm. Đây là lãnh thổ của người khác, hiện tại chúng ta không thể kìm hãm được nữa, vì vậy chúng ta cần phải bắt đầu từ bên sườn."

Bên sườn?


Chu Hoài Đông có chút khó hiểu, hỏi: "Phương pháp bên sườn là gì?"

"Bây giờ tôi đã hóa thân thành một người từ nước ngoài trở về, đổi tên thành Lý Niệm Tổ, cùng ba cô gái trẻ...


“Ba cô gái trẻ?” Chu Hoài Đông ở đầu bên kia điện thoại bùng nổ và hét lên: “Tổng giám đốc Lục, anh có chắc là nhập sườn mà anh nói giống với nhập sườn mà tôi hiểu không?”

Lục Tam Phong lấy tay che mặt, không nói


nên lời.

"Điều này không quan trọng!"


"Tổng giám đốc Lục, anh ra ngoài chơi tôi có thể hiểu anh, tìm ba cô gái tôi cũng có thể thông cảm, anh cũng còn trẻ mà? Nhưng bây giờ không phải là lúc vui chơi. Tôi chuẩn bị sẵn tài liệu đây rồi. Anh đang ở đâu? Hay là tôi đến tìm anh nha?"

“Đến ông nội cậu!” Lục Tam Phong hít sâu một hơi nói: “Công ty đó, không phải anh nói Từ Quân Doanh dẫn đầu sao. Ba cô gái này đang đến chỗ thuộc hạ của Từ Quân Doanh. Tôi đang định dùng lợi nhuận cao của thị trường chứng khoán nước ngoài để tạo ra một mô hình Ponzi, bẫy dòng tiền của họ."


“Thế thì, đối phương có mắc mưu không?" Chu Hoài Đông có chút khó tin, nói: “Những người này đều rất xảo quyệt.

"Đừng lo lắng, muốn làm loại chuyện này thì tôi chính là một tay già đời, cực kỳ thành thạo đẩy, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là được." Lục Tam Phong căn dặn.


Chu Hoài Đông ở đầu bên kia điện thoại không còn gì để nói. Từ trước đến nay anh ta luôn rất ngưỡng mộ Lục Tam Phong, nhưng bây giờ lại có cảm giác như ông chủ trẻ là một ông chủ lừa đảo.

Lục Tam Phong có biết sơ qua về vị tổng giám đốc Từ này. Ông ta có rất nhiều khoản đầu tư, chẳng hạn như dịch vụ ăn uống, trung tâm tắm rửa, khai thác mỏ địa phương, khai thác cát và đá, và tham gia cổ phần vào một số doanh nghiệp nhà nước hỗn hợp, chắc chắn là một lão tài phiệt địa phương.


Ông ta còn là chủ tịch phòng thương mại địa phương, muốn tiền bạc thì có tiền bạc, muốn có uy danh có uy danh.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong đi tắm rửa đơn giản. Sau khi đến nhà ăn, ở đó đã dọn ra một loạt các bữa ăn thịnh soạn, bên cạnh có hai hàng nhân viên phục vụ đứng chỉnh tề, nhìn thoáng qua ước chừng có hơn hai mươi người, hai tay của người nào người nấy đều đặt trên bụng một cách đều đặn, đặc biệt gọn gàng.



“Xin chào quý khách, rất hân hạnh được mời anh đến dùng bữa tối." Một người đàn ông tóc chải ngược bóng loáng cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói, cất tiếng nói: “Từ hôm nay, tôi sẽ là quản gia riêng của anh. Anh chỉ cần gọi tôi Vương Bảo là được rồi."

Lục Tam Phong ngồi trước bàn dài, chẳng bao lâu sau ba người Minh Châu cũng đi tới. Lúc này ba người đã thay quần áo, trang điểm, đeo thêm đồ trang sức, cho người ta cảm giác phục trang đẹp đẽ.

"Chào tổng giám đốc Lục!"

“Mau ngồi xuống ăn cơm đi. Tôi nhìn qua thì thấy đồ ăn cũng bình bình, muốn ăn gì thì ăn." Lục Tam Phong lịch sự nói.

Minh Châu rất thông minh, cô ta dẫn đầu ngồi bên trái Lục Tam Phong, nở nụ cười ngọt ngào với Lục Tam Phong. Thảo Tròn cũng nhân cơ hội ngồi bên phải Lục Tam Phong, chỉ còn lại một cô gái đứng đó.

Cô ta ngồi xuống, cảm thấy mình đã mất cơ hội, liền đứng dậy ưỡn ngực nói: "Cảm ơn sự khoản đãi của tổng giám đốc Lục. Tôi tên là Thúy Kiều."

“Xin chào, xin chào!” Lục Tam Phong nói với ba người bọn họ: “Các cô đừng khách sáo, cứ tự nhiên dùng bữa đi."

Ba người dùng dao nĩa ăn uống rất tao nhã, thỉnh thoảng lại sáp vào người Lục Tam Phong. Ba người bọn họ cũng không hiểu về tài chính một chút nào nên đề tài tán gẫu đều là những chuyện khác, bầu không khí cũng rất hòa hợp.


“Tổng giám đốc Lục, lần này anh đến đây một chuyến chủ yếu làm gì vậy?” Thúy Kiều hỏi.

"Nói một cách thông thường thì đó là tìm những người giàu có và thuyết phục bọn họ đầu tư tiền vào cho tôi. Tôi sẽ sử dụng một số mối quan hệ và phương pháp của mình để giúp họ kiếm tiền, sau đó thu phí dịch vụ từ giữa." Lục Tam Phong nghiêm túc nói với ba người họ.

Cả ba đồng loạt gật đầu, rất có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ!

"Chẳng phải anh rất giàu sao? Loại chuyện kiếm lời mà không lỗ này, tại sao anh không tự làm kiếm tiền cho mình?" Thúy Kiều phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong liếc cô ta một cái, họ khan rồi khoát tay với quản gia Vương: "Các người đi ra ngoài đi."

"Được!” Quản gia Vương cúi đầu chào, vẫy tay với tất cả nhân viên phục vụ, đồng loạt đi về phía cửa, thuận tiện đóng hai cánh cửa lại.

Lục Tam Phong thấy mọi người đi ra ngoài, bấy giờ mới nói với ba người họ: "Việc này cần rất nhiều kinh phí, không phải chỉ cần vài người là có thể hoàn thành được. Việc chúng tôi phải làm là thu hút được nhiều nguồn kinh phí, nhằm vào một cổ phiếu để tính phí, mua nhiều là cổ phiếu sẽ tăng giá ngay, lúc này phải có nhà đầu tư nhỏ lẻ tham gia vào rồi sau đó bản thảo đi thì mới có lợi nhuận."

"Ý anh là gì?" "Để tôi làm một phép so sánh đơn giản. Ví dụ, một củ hành có giá một đô la, nhưng tôi biết trên đất của người nông dân không còn nhiều hành lá nữa. Khi đó giả hành lá chắc chắn sẽ tăng lên. Tôi g góp được rất nhiều tiền mua rất nhiều hành lá. Giá cả thị trường nước lên thì thuyền lên, người khác thấy hành lá tăng giá liên tục thì chắc chắn sẽ trữ hàng.

Do đó, giả hành lá trên thị trường sẽ rất cao. Tôi tăng giá một chút, người khác tăng giá một chút. Đây là lợi nhuận. Đến lúc đó, tôi trực tiếp bán hết hành lá là có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Lợi thế của tôi bây giờ là tôi biết ruộng nông dân không có hành lá, chỉ thiếu tiền, hiểu chưa?" Lục Tam Phong cầm đũa lên, nói: “Đương nhiên, những thứ thu hoạch đó cũng không được coi là hành lá, đều là rau hẹ

Cả ba giương mắt thoáng nhìn nhau, không quá rõ, nhưng dường như cũng hiểu được.

Lục Tam Phong ăn cơm, vốn tưởng rằng ba người bọn họ nghe được chuyện tốt như vậy thì nhất định sẽ muốn tham giao vào một chút, không ngờ ba người lại thờ ơ mà nói chuyện khác với Lục Tam Phong.

"Thực tế, đây là khoản ngắn hạn. Có thể đầu tư bao nhiêu tiền tùy thích. Thu nhập tương đối ổn định, khoảng mười lăm phần trăm. Gần đây, có một khoản ngắn hạn, chỉ cần một ngày là có thể được hoàn lại lợi nhuận." Lục Tam Phong nói với ba người.


"Một ngày, hoàn lợi nhuận mười lăm phần trăm." Thảo Tròn cảm thấy không thể nào tin nổi.

"Đúng, nhưng tôi phải lấy hoa hồng năm phần trăm, tới tay cô thì khoảng mười phần trăm” Lục Tam Phong thuận miệng nói.


Nghe thế, ba người họ thực sự dao động. Tham gia một cuộc họp thượng đỉnh nhưng không câu được một ông già nào, ví tiền của họ gần như xì hơi rồi, nếu không thì họ cũng sẽ không vội đến nơi này.

Mười phần trăm thu nhập đã là rất tốt. Nếu đầu tư ba triệu vào đó, sẽ kiếm được ba mươi nghìn vào ngày hôm sau. Có tiền nào đến nhanh hơn thế này không?


“Có thể đầu tư vào lúc nào?” Thảo Tròn hỏi.

"Hết hôm nay đến sáu giờ tối. Vì chênh lệch múi giờ, tôi cần lấy tiền của các người từ một tài khoản đặc biệt từ trong nước. Trước tiên tôi phải đến ngân hàng ở phía bên kia, sau đó đến bờ đổi diện của đại dương. Bên này của chúng ta là sáu giờ tối thì bên đó của người ta chính là buổi sáng. Buổi sáng tám chín giờ sẽ khai trương, hiểu không?" Lục Tam Phong vừa ăn vừa thuận miệng nói.


Cả ba người gật đầu, tâm trí đã sớm không còn ở trên bàn ăn.

Ăn xong bữa cơm này hơn nửa canh giờ, mọi người đều về phòng của mình. Lục Tam Phong trở về lập tức nằm xuống ngủ thiếp đi. Ngày hôm qua vốn đã rất mệt rồi, hôm nay lại còn dậy sớm nữa, nên chẳng mấy chốc anh đã tiến vào trạng thái nghỉ trưa.


Ba người Thúy Kiều, Thảo Tròn và Minh Châu tập trung trong một căn phòng để thảo luận.

"Các cậu cảm thấy có đáng tin không?"


"Mình cảm thấy chắc là không lừa bọn mình đầu, tiền khách sạn của bọn mình là chín trăm nghìn một ngày, người ta ra tay rất hào phóng đó nha."

"Mình chỉ không thể hiểu tại sao anh ta lại giàu như vậy mà vẫn cần tìm người khác hùn vốn vào chứ? Điều này rất bất bình thường!"


"Chẳng phải người ta đã giải thích rồi hay sao. Nói cái gì mà huy động vốn, rồi cái gì mà cần nhiều tiền để thúc đẩy thị trường. Mình cũng không hiểu đâu, nhưng mình cảm giác cái tài chính này thì người bình thường sẽ không hiểu rõ thể."

“Yên lặng đi.” Thảo Tròn trấn tĩnh hai người rồi nói: “Số tiền này, mình đầu tư. Trên người mình còn có bảy trăm rưỡi, mình bỏ vào ba trăm nghìn. Cho dù mất tiền thì được ở lại đây một đêm, mình cũng tuyệt đối không thiệt thòi."


"Đúng vậy, có thể nào cũng không thiệt thòi mà! Cho dù ngày mai anh ta trực tiếp bỏ phòng chạy lấy người, chúng ta vẫn được lời "

"Vậy thì mình cũng sẽ đầu tư ba trăm nghìn." "Mình cũng không thiếu ba trăm nghìn!"


Buổi chiều ba giờ ba mươi, ba người gõ cửa phòng Lục Tam Phong. Lục Tam Phong ngái ngủ mở cửa ra, nhìn thấy ba người thì buồn bực hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tổng giám đốc Lục, chúng tôi muốn đầu tư một chút, cái tài chính mà anh đề cập ấy. Nhưng chúng tôi không có nhiều tiền, một người chỉ có ba trăm nghìn thôi." Thảo Tròn xấu hổ nói.


"Không sao, vào đi."

Lục Tam Phong thầm mừng rỡ trong lòng, ba người này vẫn là mắc câu, đây là một khởi đầu tốt.


Ba người ngồi ở trên sô pha, Thúy Kiều nhìn thoáng qua phòng ngủ, nói với Lục Tam Phong: "Tổng giám đốc Lục ngủ một mình à?"

“Ừ, chứ làm gì mà có vài người?” Lục Tam Phong ngồi xuống nói: “Ngồi đi, các cô xem như là nhóm khách hàng nhóm đầu tiên của tôi ở trong nước, cảm ơn sự ủng hộ của các cô. Hiện tại tôi sẽ đặt hàng cho các cô, các cô đừng lo lắng, các thủ tục đều hợp pháp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play