*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Tôi ngẩng đầu nhìn người này, không ngờ lại là Thần Núi. Sao anh ta lại tới đây? Thân Núi đúng là nhạy bén với thông tin.

Lúc này Thần Núi cúi đầu nhìn tôi. Anh ta vẫn như trước kia, kể từ khi bí mật giữa chúng tôi bại lộ, anh ta không cần biến hình thành Liễu Long Đình ở núi Trường Bạch. Lúc này một cơn gió thổi tới, chiếc áo choàng lông cáo trên người anh ta cũng bị thổi bay phần phật, làm tôn lên chiếc áo dài màu xanh lam thêu chỉ xanh của anh ta càng thêm nổi bật, dưới sắc trời sắp tối này trông rất yên tĩnh.

Tôi cầm chiếc áo mà Thần Núi ném lên người mình khoác cho Liễu Long Đình. Tôi đã làm đến nước này, Liễu Liệt Vân không có khả năng gặp tôi, nhưng Liễu Long Đình lại có nhà mà không thể về, tôi lại không nhịn được rơi nước mắt, quay sang nói với Thần Núi: “Liên quan gì tới anh? Nếu không phải anh lật lọng thì chúng tôi việc gì phải chật vật như vậy chứ."

Được mặc áo khoác, sắc mặt tái nhợt vì lạnh công của Liễu Long Đình mới khá hơn một chút. Thấy đôi mắt vô tội của anh ấy nhìn mình, trong lòng tôi lại quặn đau, nhóm người dậy

ôm đầu anh ấy vào lòng mình. Nhà họ Liễu không muốn cho Liễu Long Đình về nhà, chẳng lẽ tôi còn phải đưa Liễu Long Đình về Quy Khư, tự tay đưa anh ấy cho Tang Hạ sao? Cảm giác bất lực thống khổ này quả thực đáng sợ đến mức khiến tôi sụp đổ. Lúc trước Liễu Long Đình không bảo vệ được tôi, bây giờ tôi cũng không bảo vệ được anh ấy, đều đau khổ như nhau, chẳng qua là vì chúng tôi không đủ cường đại, chúng tôi còn đang bị đuổi giết.

Thấy tôi khoác áo cho Liễu Long Đình, Thần Núi lập tức nhăn mày, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng chuyện này có thể giấu mãi được sao? Bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua tôi cho các cô thống khổ trước mà thôi.

Thống khổ trước, tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn Thần Núi, không nhịn được giận dữ rống lên: “Thống khổ trước mà thôi, anh nói thật thoải mái. Tôi với Liễu Long Đình có thù có oán gì với anh, tại sao anh cứ muốn làm hai chúng tôi vậy hả? Thấy chúng tôi xui xẻo thống khổ, anh vui vẻ lắm đúng không? Tại sao anh không đổi sang hại người khác đi? Làm phiền anh đừng có theo dõi tôi với Liễu Long Đình nữa, lúc Liễu Long Đình còn bình thường, tôi không sợ anh, bây giờ Liễu Long Đình đã ra nông nỗi này rồi, van anh hãy cho chúng tôi một con đường sống đi

Nghe tôi nói xong, Thần Núi lại không hề cho rằng mình làm sai, lại cười lạnh quay đầu đi, trả lời: "Không sai, cô nói đúng lắm, tôi thấy các cô thống khổ thì rất vui. Tôi không muốn thấy cô sống vui vẻ đấy.”

“Tại sao? Anh ghen tỵ chúng tôi nên mới muốn phá hủy hả? Vậy thì anh có thể nói cho tôi biết anh ghen ty chúng tôi cái gì không? Chỉ cần sau này ngài đừng dây dưa tôi thì chúng tôi sẽ sửa lại theo yêu cầu của ngài, nhất định sẽ sửa tới khi nào ngài hài lòng mới thôi!”. Nói tới đây, tôi đứng dậy nhìn thẳng vào Thần Núi, trong mặt tràn đầy lửa giận, chỉ hận không thể xông lên xé xác người đàn ông chết tiệt này thành từng mảnh.

"Các cô có gì mà làm tôi ghen ghét? Tình yêu hèn mọn cho con chó, tôn nghiêm mặc cho người khác giảm đạp, cô nói xem tôi ghen tỵ các cô điểm nào?" Thần Núi tiến lên mấy bước, quay sang nhìn tôi, cười như không cười chờ tôi trả lời.

Lời nói của anh ta khiến tôi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Anh ta chỉ cần quyền lực, mà tôi với Liễu Long Đình thì thật sự không có điểm nào khiến anh ta ghen tỵ hâm mộ. Tôi bỏ qua vấn đề này, đối đề tài khác hỏi Thần Núi: "Vậy bây giờ anh tới tìm chúng tôi làm gì? Tôi với Liễu Long Đình đã là người sắp chết rồi, anh tới vào lúc này chẳng lẽ là để cười nhạo chúng tôi?"

Tôi vừa nói xong, Thân Núi lập tức khinh thường cười lạnh nhìn tôi: “Tôi còn chưa rảnh rỗi tới mức đến đây nhìn dáng vẻ đáng thương của cô đâu. Tôi đến là muốn nói cho cô biết, cô đã được Nữ Oa đặc xá, trước khi cô bù đắp lại hết những sai lầm từng phạm phải trước kia, sẽ không có ai nhớ thương cái mạng nhỏ của cô nữa đâu." Nghe vậy, tôi nhất thời cả kinh, khó tin được đó lại là sự thật, ngước mắt nhìn Thần Núi: "Chẳng lẽ anh lại muốn đùa bỡn âm mưu quỷ kể gì đó với tôi? Tại sao Nữ Oa đại thần lại vô duyên vô cớ đặc xá cho tôi?”

Lúc này Thần Núi lại kiên nhẫn đến kỳ lạ, đi về phía tôi nói: "Cô đã nói rồi, cô là người sắp chết, tôi rảnh rồi tới mấy cũng không đáng gài bẫy một kẻ sắp chết. Còn lý do Nữ Oa bảo vệ cô là vì kiếp trước có thân thiết với ngài ấy như chị em, mấy ngàn năm trước ngài ấy bế quan tu luyện, cho nên cô mới hạ phàm xuống trần gian nhìn ngắm thế giới mà ngài ấy sáng tạo. Bây giờ ngài ấy đã xuất quan, bèn tới tìm Ngọc Hoàng Đại Đế xin tha cho cô. Mặc dù Ngọc Hoàng Đại Để là để vương thiên cung trung ương, cai quản thiên tiên địa tiên minh tiên mọi nơi, nhưng trước khi thành tiên thì ông ta cũng là con người do Nữ Oa tạo ra, cho nên Nữ Oa đích thân xin tha cho cô, ông ta không dám không đồng ý.

Nói nhiều như vậy, tóm lại là sau này tôi không cần chết, cũng không cần đưa Liễu Long Đình tới Quy Khư, không cần lo lắng sau này Liễu Long Đình không nơi nương tựa, sau này tôi có thể chăm sóc cho anh ấy. Tôi còn rất chán ghét Thần Núi, nhưng sau khi nghe Thần Núi nói xong, tôi bớt căm hận anh ta hơn nhiều. Tin tức mà anh ta mang tới cho tôi đã cứu tôi và Liễu Long Đình. Sau này chúng tôi không cần bôn ba khắp nơi để trốn tránh nữa.

Thấy tôi kích động không nói nên lời, Thần Núi lại bổ sung: "Cô cũng đừng mừng rỡ quá sớm. Nữ Oa sợ cô thực lực có hạn, còn chưa giết chết đảm yêu ma mà lúc trước cô thả ra thì đã bị chúng đánh chết, cho nên đã ra lệnh cho tôi cùng cô đi diệt trừ yêu ma làm hại nhân gian. Sao? Có tôi đi cùng, cô còn vui nổi không?”

Hiện giờ mạng sống của tôi đã không còn đáng lo ngại. Trước kia tôi trải qua rất nhiều chuyện, điều khiển tôi căm hận Thần Núi là vì Thân Núi không ngừng làm hại tôi với Liễu Long Đình. Bây giờ anh ta sắp đi cùng tôi, hơn nữa còn là giúp đỡ tôi, nỗi căm hận của tôi đối với anh ta cũng đã biến mất. Không phải ai cũng như Liễu Long Đình, khiến tôi hận thấu xương, nhưng cũng yêu da diet.

“Tôi nghĩ ngài hiểu nhầm ý tôi rồi. Ngài đi cùng tôi cũng coi như là giúp đỡ tôi, tôi biết ơn ngài còn không kịp, tại sao lại không vui? Sau này còn mong giáo chủ đại nhân chiếu cố nhiều hơn. Năng lực của tôi có hạn, học cái gì cũng chậm, sau này có rất nhiều chuyện e rằng chỉ có thể dựa vào ngài."

Thân Núi nói câu đó chắc là vị muốn chọc giận tôi, muốn thấy tôi nổi nóng, nhưng bây giờ tôi không chỉ không nổi giận mà còn cảm ơn anh ta, vẻ mặt đắc ý của anh ta nhất thời biến mất, sắc mặt tối sầm, hừ lạnh một tiếng: "Đúng là gỗ mục không thể điều, sống cũng là phế vật.”

Thần Núi vừa mắng tôi vừa cởi áo choàng lông cáo trên người anh ta, ném lên vai tôi, lạnh giọng nói: “Xuống núi đi, ngày mai tôi chuẩn bị xong sẽ xuống núi tìm cô.” Nói rồi anh ta xoay người rời đi.

Hiện giờ sắc trời tối mờ, lại thêm tuyết lạnh, vào thời điểm này mang Liễu Long Đình xuống núi thì sẽ lãng phí chút tinh khí. Vì thế khi Thần Núi rời đi, tôi nhanh chóng gọi anh ta: “Thân phủ của anh ở trên núi, bây giờ xuống núi thì vừa lạnh vừa đường xa, dù sao mai anh cũng sẽ đi tìm tôi, tôi không thể cùng anh trở về sao?"

Nghe tôi nói vậy, Thần Núi ngừng bước, không trả lời rõ ràng mà chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tùy cô. Sau đó tiếp tục bước đi.

Thần Núi không từ chối, tôi coi như đồng ý. Chẳng qua khi Thần Núi rời đi, tôi vẫn không nhịn được nhìn cổng nhà họ Liễu, đặt lọ tro cốt của Liễu Long Dương ở trước cổng, sau đó gọi Liễu Long Đình cùng nhau tới thần phủ của Thần Núi

Tam Lang Thần Phủ vẫn được gọi là Tam Lang Thân Phủ, chẳng qua hiện giờ nó đã không còn được như trước kia. Hình như chuyện Liễu Long Đình giết huynh đã lan truyền khắp núi Trường Bạch, khi tôi với Thần Núi bước vào thân phủ, tiên gia trong phủ thấy tôi với Liễu Long Đình thì đều xu mặt. Trong mắt mọi người, tình yêu đều không có giá trị. Nếu Liễu Long Đình vì anh trai mà giết tôi thì sẽ được khen ngợi, nhưng vì tôi mà giết anh trai thì sẽ phải bị người khác thóa mạ. May mà bây giờ Liễu Long Đình đã si ngốc, người khác mắng anh ấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play