*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Liễu Long Đình vô duyên vô cớ SỞ hữu lực lượng mạnh như vậy chữa trị Quy Khư, chỉ có một lời giải thích, anh ấy chính là Thần Đông Hoàng. Có lẽ lúc chúng tôi ở Quy Khư, bên cạnh chúng tôi có quá nhiều người nên anh ấy không thể bại lộ thân phận. Bây giờ chung quanh chúng tôi đều không có ai, tôi bèn lén lút hỏi Liễu Long Đình. Liễu Long Đình chắc sẽ không coi tôi là người ngoài mà không nói cho tôi đâu.
Nhưng khi lại gần mặt Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, không nói một câu nào, cứ nhìn một lúc, bằng nhiên nở nụ cười. Thấy nụ cười khó hiểu này, tôi bèn hỏi: "Anh cười cái gì? Có gì đâu mà buồn cười?”
Nghe tôi hỏi, Liễu Long Đình cũng không trả lời, chỉ vươn tay chạm vào tóc tôi. Tôi còn tưởng anh ấy muốn xoa đầu tôi, trong lòng nhất thời tràn đầy ấm áp, nhưng không chờ tôi cảm động xong thì Liễu Long Đình lại lấy một con bọ đen thui trên đầu tôi xuống cho tôi xem, vẫn cười suốt. Tôi thấy anh ấy cầm con bọ này, không hề chú ý tới lời nói của tôi, còn tưởng Liễu Long Đình đang chơi tôi, cho nên giật lấy con bọ đó ném ra ngoài của xe. Lúc này, con bọ biến thành hình người, tôi nhìn người đó, không ngờ lại là Thuần Vu Phiền.
Sao anh ta cũng đi theo tôi ra đây? Từ khi chuyện chúng tôi giết yêu bị vạch trần, hồ sen trong Liễu Phủ bị bịt kín thì tôi không còn gặp lại anh ta nữa. Bây giờ nhìn thấy anh ta, tôi nhất thời nhớ tới lời hứa hẹn lúc trước của mình, nói là sẽ dẫn anh ta ra ngoài, hơn nữa anh ta còn bảo rằng trước kia tôi đã hứa sẽ cho anh ta thành tiền
Lúc này tôi tự bảo vệ mình còn khó, huống chi là giúp anh ta thành tiên. Cho nên không chờ Thuần Vu Phiền lên tiếng, tôi lập tức nói hợp tác lúc trước còn chưa hoàn thành, lại thêm bây giờ tôi không có năng lực giúp anh ta thành tiên đầu, anh ta đừng có bám theo tôi.
Xe liền của chúng tôi đã bay ra đại dương, bay lên không trung đất liền. Có lẽ đã nhiều năm Thuần Vu Phiền không được lên thế gian, bây giờ anh ta đang ngồi bên cạnh tôi, nhìn chăm chăm ngoài cửa xe, hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì.
Tôi nói chuyện với Liễu Long Đình, anh ấy đều không đáp lại tôi. Thuần Vu Phiên cũng thế, làm tôi cảm thấy vô cùng thất bại. Hơn nữa tôi đã về tới thế gian, ở Quy Khư thì còn có thể che giấu, nhưng trên thế gian thì tôi chính là bại lộ trước mặt đảm thiên thần, tôi phải mau chóng tranh thủ thời gian đưa Liễu Long Đình về núi Trường Bạch, sau đó tôi sẽ không còn tâm nguyện gì nữa.
"Chuyện giúp tôi thành tiên thì cứ để sau này thực hiện là được. Mà trước kia cô lợi hại thật đấy, ngàn năm trước mà có thể đoán rõ rành rành những chuyện xảy ra ở hiện tại, cô nói cô có thể dẫn tôi rời đi, sau đó thực sự dẫn tôi ra ngoài rồi. Bây giờ tôi phải đi du lịch trần gian một phen, khi nào có thành công rồi lại giúp tôi thành tiên cũng không muộn!”
Thuần Vu Phiên nói rồi đang định nhảy ra xe liền. Nhưng lúc sắp nhảy, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, lấy một cái bình nhỏ đen tuyên từ trong ngực, nói với tôi: "Đây là chút tro cốt của anh trai Liễu Long Đình, không mang được nhiều, lúc nãy tôi thấy các cô đi vội vàng nên lúc đi cùng cô, tôi thuận tay lấy một chút cho cô, mang về cho người nhà anh ta đi. Con người chúng ta luôn coi trọng được mồ yên mả đẹp."
Nhìn chiếc bình đen trong tay Thuần Vu Phiền, tôi vươn tay nhận lấy nó. Nghĩ tới nó là bình tro cốt của Liễu Long Dương, tôi lại nhìn Liễu Long Đình đang ngơ ngác nhìn tôi, trong lòng tràn đầy phức tạp, không biết tới núi Trường Bạch, tôi nên nói với Liễu Liệt Vân, Kiều Nhi và Long Đăng như thế nào bây giờ. Năm đứa con nhà họ, có hai người đều vì tôi mà một chết một bị ngốc. Người ta thường nói tiên động vật trả thù rất hung ác, nhưng tôi chẳng khác nào sao chối của nhà họ.
Thuần Vu Phiền không đi cùng tôi, xuống xe lúc giữa đường. Chúng tôi đi thẳng về hướng bắc, càng đến gần núi Trường Bạch thì tôi lại càng sợ hãi, bèn hỏi Liễu Long Đình rằng anh ấy có nhớ nhà không? Liễu Long Đinh chỉ nhìn tôi không nói một lời, tính cách cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ ngồi im một chỗ cũng được, giống hệt như một đứa trẻ. Tôi thậm chí muốn cho Liễu Long Đinh tự về nhà mình tìm người, nhưng làm vậy thì tôi sẽ có vẻ quá bạc tình, không có trách nhiệm. Tôi nợ nhà họ Liễu một lời xin lỗi, mặc dù lời xin lỗi của tôi cũng chẳng có tác dụng gì.
Chúng tôi đỗ xe liễn dưới chân núi Trường Bạch, tôi và Liễu Long Đình đi bộ lên núi.
Chắc là lúc chúng tôi đến núi Trường Bạch thì đã có người bảo tin cho nhà họ Liễu, khi tôi và Liễu Long Đình về tới cửa nhà họ Liễu thì thấy cánh cổng đóng kín, không biết có phải là vì gia cảnh suy tàn hay không mà trước cửa nhà chồng chất rất nhiều lá cây, không có ai quét dọn, so với trước kia không hoàn toàn không thể so sánh được.
Khí tức của Liễu Liệt Vân, Long Đảng và Kiều Nhi đều ở trong nhà. Tôi có thể ngửi được khi tức của họ. Tôi nhìn Liễu Long Đình đứng bên cạnh mình, hít sâu một hơi, gõ cửa mấy cái, đồng thời nhìn vào nhà hô: “Chị hai, mọi người có nhà không? Em mang Long Đình về nhà."
Có lẽ bọn Liễu Liệt Vân đã biết chuyện của Liễu Long Đình và Liễu Long Dương, trong nhà không ai đáp lời tôi. Bây giờ đã là chiều tối, trừ tiếng gió trong rừng thổi qua khiến cây cối trên đầu tôi lắc lư xào xạc thì không còn tiếng động nào khác, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi lại nhìn vào nhà kêu mấy câu nhưng vẫn không ai ra mở cửa. Tôi biết chắc chắn là bọn Liễu Liệt Vân không muốn gặp tôi. Nhưng không sao, Liễu Long Đình còn ở bên cạnh tôi, tôi sắp trở thành người chết, nếu Liễu Long Đình mà không thể về nhà, tôi chết rồi thì anh ấy sẽ làm sao đây? Ngay cả người nhà anh ấy cũng không tiếp thụ anh ấy, tôi quả thực không dám tưởng tượng cuộc sống phiêu bạt một mình của Liễu Long Đình về sau. Nghĩ đến đó trong lòng tôi lại chua xót.
Tôi quỳ xuống trước cổng nhà họ Liêu, kêu vào trong nhà Chị hai, em biết em đã làm hại nhà họ Liễu, Long Đình là vì em nên mới làm lại anh cả, tất cả đều là lỗi của em, bây giờ Long Đình cũng bị ngốc rồi, chỉ cần chị chịu cho anh ấy về nhà thì dù bây giờ chị muốn giết em, em cũng sẽ không chống cự. Tất cả đều là lỗi của em, mong chị hai hãy mở cửa, cho Long Đình vào nhà."
Tôi kêu xong, trong nhà vẫn không có tiếng động gì. Liễu Long Đình đứng bên cạnh tôi, thấy tôi quỳ xuống thì anh ấy thấy thú vị nên cũng quỳ, bắt chước tối dập đầu trước cổng nhà họ Liễu. Thấy Liễu Long Đình như vậy, tôi càng hận bản thân mình. Tại sao tôi không thể lợi hại hơn nữa, tại sao tôi không có năng lực hủy thiên diệt địa? Tại sao tôi không thể bảo vệ người bên cạnh minh? Tại sao mỗi lần đều là tôi làm hai ho?
Trong lòng tôi như có vô số tiếng kêu gào khóc lóc. Nếu sớm biết Liễu Long Đình sống lại sẽ trở nên khiến người ta đau lòng như vậy, tôi còn không bằng chết cùng Liễu Long Đinh, chết là xong hết mọi chuyện sẽ không còn bất cứ phiền não và thống khổ nào nữa.
Sắc trời tối dân. Chúng tôi sống ở Quy Khư, lúc đến nhân gian thì tuyết trắng ngoài trời còn chưa tan hết, cơn giờ lạnh lẽo thổi qua khiến tôi với Liêu Long Đình đều run lên. Tôi không nỡ thấy Liễu Long Đỉnh chịu khổ cùng mình, vì thế nhìn vào nhà kêu to chị hai, van xin họ chỉ cần cho Long Đình về nhà, tôi sẽ mặc cho họ xử trí. Nói tới đây, tôi đập mạnh đầu xuống mặt đất cứng rắn, mãi tới khi trên trán chảy máu, trong nhà mới truyền ra giọng nói lạnh lùng kiên quyết của Liễu Liệt Vân: “Đi đi, Liễu Long Đình giết huynh, đã không xứng trở thành người nhà họ Liễu chúng tôi. Sau này chị em chúng tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ."
Nghe Liễu Liệt Vân nói vậy, trong lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng, cả người