Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, vương phi, cung đấu
Tình trạng: Đang ra
Văn án
Nguyên Chiêu Lâm không thể tin tưởng được nhìn mọi thứ ở trước mắt.
Không phải mơ, người mặc đồ cổ trang kia là thật, khung cảnh là thật, ngay cả đau đớn ở trên cổ tay cũng là thật...
Cô không nghĩ tới mình phấn đấu bao nhiêu năm, đã đạt được biết bao thành tựu trong giới nghiên cứu y học, cuối cùng vì quá phấn khích thử thuốc mà lại xuyên đến đây.
Xuyên tới cô gái cùng tên vừa mới tự sát này...trở thành Vương phi bị Sở Vương chán ghét, lại còn là lúc vừa động phòng xong đã đau lòng đến mức tự sát.
Nguyên Chiêu Lâm thở dài, thôi thì tới đâu hay tới đấy, ít ra cô vẫn còn sống.
Cô vừa xuyên đến đã gặp gỡ người bị thương nặng, vì y đức mà chữa trị, lại xém chút bị nhốt vào lao tù.
Bệnh tình Thái Hoàng Hậu nguy nan, cô không có cách chữa trị, bị vương gia độc ác đáng hận kia hiểu lầm trách cứ, chẳng lẽ khó làm người tốt vậy sao?
Nam nhân này ngày thường đã ngáng chân cô thì thôi đi, điều không thể nhịn được là hắn lại muốn cưới Trắc Phi để khiến cô buồn nôn!
Tên vương gia ác độc lạnh lùng: “Ngươi có tài đức gì mà làm Bổn Vương hận? Bổn vương chỉ thấy căm ghét, gặp một lần là thấy kinh tởm một lần thôi.”
Nguyên Chiêu Lâm cười như hoa nói: “Sao ta có thể không chê bai Vương Gia ngài được? Chỉ là ai ai cũng là người có văn hóa, không muốn vạch mặt thôi.”
Vương gia độc ác cười nhạo nói: “Đừng cho là mang thai con của Bổn Vương thì sẽ nhận ngươi là Vương Phi, uống xong bát thuốc này, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đừng trở ngại ta lấy Nhị tiểu thư nhà họ Chử.”
Mày Nguyên Chiêu Lâm cong cong nói tiếp: “Vương gia thật biết nói đùa, Ngài muốn thì ngài lấy, ta mang con theo đi tái giá, ai cũng không cản trở ai được, đến lúc đó đãi tiệc đầy tháng, mời Vương Gia đến uống chén rượu mừng.”