Vũ Văn Dụ ngửi thấy có mùi máu tươi tên người ông ta thì lòng hơi lo lắng.
Huệ Đỉnh Hầu đi lại bình thường, hẳn không bị thương ở đâu, vậy đó là máu của ai?
Chẳng lẽ nữ nhân xấu xí kia đã gặp chuyện chẳng lành rồi?
Nghĩ đến đây hắn chợt thấy nôn nao sốt ruột, bèn nói: "Hôm nay bổn vương điều động binh lính của kinh triệu phủ để điều tra về việc vương phi mất tích, mong hầu gia thứ lỗi cho."
Huệ Đỉnh Hầu thôi nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, ông ta hậm hực nói: "Vương gia đúng là oai phong thật, nếu tới điều tra thì sao bản hầu có thể ngăn cản được, nhưng nếu lục soát mà không tìm được gì thì bản hầu buộc phải bẩm chuyện này cho hoàng thượng biết thôi."
Giọng điệu lộ rõ vẻ uy hiếp, mà sự uy hiếp đấy đâu đơn giản chỉ là bẩm báo lên hoàng thượng?
Vũ Văn Dụ vội ra lệnh: "Sâm Quân, Hoằng Kỳ, các ngươi vào phủ điều tra, nhớ phải chú ý xem có căn phòng ẩn hay tầng hầm nào không, lục soát thật kỹ, không được để bất cứ kẻ nào ra khỏi phủ."
"Từ Quá, đưa người lục soát cửa trước và cửa sau, trước khi việc điều tra chấm dứt thì tuyệt đối không được để kẻ nào ra khỏi phủ."
"Vâng!"
Quân lính làm việc rất dứt khoát, đã tách làm vài toán đi vào phủ lục soát.
Huệ Đỉnh Hầu và Vũ Văn Dụ vẫn đứng tại chỗ, nhưng lúc này Vũ Văn Dụ đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, không còn cảm giác chắc ăn lúc mới tới nữa.
Hắn dẫn theo binh lính của kinh triệu phủ đến, Huệ Đỉnh Hầu trước sau gì cũng phải chấp nhận phối hợp điều tra, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không chịu buông xuôi để mặc cho hắn điều tra như vậy, lẽ nào Nguyên Chiêu Lâm đã bị giết rồi?
Huệ Đỉnh Hầu thấy Vũ Văn Dụ có vẻ bất an thì cười khẩy nột tiếng, khuôn mặt ông ta trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt hằn học, ông ta nói: "Vương gia, nếu không lục soát được gì thì ngươi không yên với ta đâu."
Vũ Văn Dụ không đáp lời, ánh mắt u tối.
Hắn đã ngửi thấy mùi âm mưu từ thái độ của Huệ Đỉnh Hầu.
Nếu vậy thì có lẽ hắn đã mắc bẫy rồi, ông ta không bắt Nguyên Chiêu Lâm.
Hoặc ông ta có bắt nhưng không đưa về hầu phủ.
Dù là thế nào thì hôm nay hắn đã phạm phải một lỗi sai trí mạng.
Hành động theo cảm tính, không điều tra kỹ càng.
Mà cũng đâu có thời gian để điều tra chứ, nếu nữ nhân xấu xí kia rơi vào tay ông ta thì hậu quả sẽ rất thê thảm.
Hắn buộc phải đánh cược thôi, xem như trả ơn cứu mạng của Nguyên Chiêu Lâm, tuy rằng chính hắn cũng không muốn thừa nhận việc đó.
"Biết lý do tại sao bản hầu lại cứ gây hấn với ngươi không?" Huệ Đỉnh Hầu nói với giọng hết sức châm chọc, miệng cười khẩy chê dâu sự tàn độc trong ánh mắt.
Vũ Văn Dụ có vẻ bực bội: "Bổn vương rất muốn biết, mong hầu gia chỉ giáo cho."
Huệ Đỉnh Hầu vương ngón tay ra rồi nói với vẻ châm biếm: "Bởi vì bản hầu khinh thường ngươi, chỉ được mỗi võ công là ổn còn tài mưu tính thì chẳng ra sao, tính tình thì cố chấp ngạo mạn, không màng quân lệnh, coi khinh cấp trên, nhưng hoàng thượng lại muốn để ngươi lập công dựng nghiệp, nhờ đó ngươi mới được thăng chức nhanh như vậy, nếu phụ thân ngươi không phải hoàng đế thì hôm nay ngươi làm gì có tư cách đứng đây nói chuyện với bản hầu?"
Vũ Văn Dụ cười đáp lời: "Đó là do ngươi không biết đầu thai, không có phụ thân là hoàng đế."
Huệ Đỉnh Hầu huênh hoang cười lớn: "Vậy sao? Mà chắc có phụ thân làm hoàng đế cũng vô ích, chẳng phải hôm nay ngươi cũng thua ta đấy sao? Bản Hầu sẽ giáng cho ngươi một đòn trí mạng!"
Vẻ mặt ông ta trông vô cùng huênh hoang ngạo mạn, sự căm hận hiện rõ nơi đáy mắt, ông ta cứ nhìn Vũ Văn Dụ chòng chọc như thể muốn thiêu sống hắn tại chỗ.
Tuy Vũ Văn Dụ vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang nóng như lửa đốt.
Sợ không tìm được Nguyên Chiêu Lâm ở hầu phủ, nhưng cũng sợ sẽ tìm được nàng, bởi nếu tìm được chắc cũng đã...
Chợt hắn thấy hoảng hốt vô cùng, không còn dám suy nghĩ thêm nữa.
Quân lính trong phủ lần lượt quay về báo cáo: "Vương gia, đã tìm trong chính sảnh, không thấy gì cả."
"Vương gia, đã tìm ở sân sau, cũng không có gì."
"Vương gia, đã tìm khắp các ngóc ngách trong phủ, phát hiện có phòng ẩn, nhưng không tìm thấy vương phi trong đó."
Tâm trạng Vũ Văn Dụ càng lúc càng căng thẳng, hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Huệ Đỉnh Hầu, ông ta nhìn hắn rồi nở một nụ cười đầy khoái chí.
Hoằng Kỳ vội bước đến bảm báo: "Vương gia, ở nhà kề sân sau phát hiện ra một căn phòng, bên trong có rất nhiều dụng cụ tra tấn."
Vũ Văn Dụ vung tay lên, quân binh khiêng đống dụng cụ tra tấn đó tới đặt trước mặt hắn.
Vũ Văn Dụ có thể thấy những vết máu dính trên đó.
Huệ Đỉnh Hầu lạnh lùng nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ muốn lục soát phòng tra tấn của bản hầu luôn sao?"
"Không biết hầu gia xây phòng tra tấn này để làm gì?" Vũ Văn Dụ từ tốn hỏi.
"Để trừng phạt đám người hầu không biết điều, Vương gia có thể phê bình bản hầu với hoàng thượng, cứ nói bản hầu xây dựng phòng tra tấn, đối xử tàn bạo với người hầu." Huệ Đỉnh Hầu gằn từng tiếng.
Hoằng Kỳ vô cùng sốt ruột, những chỗ có thể lục soát được đều đã lục soát hết rồi, nhưng vẫn không thể tìm được vương phi.
Rốt cuộc thì tên Từ Quá này có thấy rõ không vậy? Nếu không tra xét được gì thì toi mất.
Sâm Quân cũng đã trở về bẩm báo: "Vương gia, trừ một khu nuôi chó dữ ra thì đã tìm hết mọi nơi trong phủ rồi."
"Chó dữ?" Vũ Văn Dụ trầm ngâm hỏi.
Huệ Đỉnh Hầu thờ ơ trả lời: "Ai mà chẳng biết bản hầu có nuôi hơn hai mươi con chó dữ để trông nhà, nếu vương gia vẫn đinh ninh rằng bản Hầu giấu vương phi ở đó thì cứ việc vào tìm, nhưng chó dữ không biết kiêng nể ai, nếu có mệnh hệ gì thì xin vương gia đừng trách sao bản Hầu không nhắc nhở trước."
"Vương gia, chỉ còn mỗi nơi đó là chưa lục soát thôi." Hoằng Kỳ nói: "Hay là để thuộc hạ đưa người vào tìm thử."
Vũ Văn Dụ suy tư một lúc rồi nói: "Bổn vương tự vào tìm."
Võ công của Hoằng Kỳ khá tốt nhưng khinh công lại không bằng hắn, nếu đàn chó nghe lệnh tấn công thì Hoằng Kỳ sẽ không tài nào trốn thoát được.
Hoằng Kỳ sốt ruột nói: "Vương gia, nguy hiểm lắm."
"Không sao cả." Vũ Văn Dụ nhìn thoáng qua Huệ Đỉnh Hầu, ánh mắt hờ hững, đoạn hắn nói: "Nếu bổn vương gặp tai nạn ở hầu phủ thì hầu gia cũng thấy bứt rứt."
Tội này quá lớn, dù sao hắn cũng là thân vương.
Huệ Đỉnh Hầu nghe vậy thì chỉ cười khẩy, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu những tia sáng loang lổ vào mặt ông ta trông thật u ám đáng sợ.
"Bản Hầu đã nói trước rồi, nếu vương gia vì vậy mà bị mất một cánh tay hay bị liệt một chân thì đâu thể trách bản Hầu được."
"Không sao cả!" Vũ Văn Dụ nhìn ông ta, ánh mắt hằn lên sự cương quyết: "Còn sống là được rồi, ngày nào mà bổn vương vẫn sống thì ngày ấy ta vẫn nhớ đến ơn nghĩa của hầu gia."
"Vương gia, thuộc hạ vào đó với ngài." Hoằng Kỳ nói.
"Thuộc hạ cũng đi với vương gia." Sâm Quân cũng xung phong đi cùng.
Vũ Văn Dụ vung tay nói: "Các ngươi đi chung với ta, nhưng không cần tiến vào trong sân."
Hắn nhìn Huệ Đỉnh Hầu rồi nói: "Nhờ hầu gia dẫn đường cho."
"Rất vui lòng!" Huệ Đỉnh Hầu khom người đáp.
Thân tín của ông ta thấy vậy thì nở một nụ cười đầy thâm độc.
Đám chó dữ đó trước sau gì cũng phải giết, nếu hôm này chúng tấn công Sở vương thì cứ giết rồi tới thỉnh tội vói hoàng thượng, hoàng thượng đâu thể giận dữ với một đám súc sinh được, mà hầu phủ giải quyết như vậy cũng đã thỏa đáng rồi.
Lúc quay về đàn chó đã bị đánh một trận vì tội cắn chủ rồi, bọn chúng đang phát điên lên vì chịu đau, giờ nếu thấy có kẻ địch thì chỉ cần ra hiệu thôi là chúng sẽ đồng loạt xông đến tấn công.
Đoàn người đi về phía khu nuôi chó dữ.
Từ xa đã nghe thấy tiếng sủa và tiếng gầm gừ vô cùng dữ tợn, âm thanh cứ to dần lên như đâm thẳng vào màng nhĩ.
Cửa chính đang được khép chặt, nhưng những tiếng sủa ấy cứ như sắp ào ra bên ngoài vậy.
Vũ Văn Dụ cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắn từng suýt mất mạng vì một con chó, từ đó trong lòng vẫn luôn có nỗi ám ảnh về bọn chúng, nếu hôm nay vẫn còn sự lựa chọn nào khác thì hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Nguyên Chiêu Lâm, mong rằng ngươi vẫn còn sống.
Bổn vương phải tự tay đánh chết ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT