Đám người Hoắc Tư Hoa, Lý Tế Thể dần dần đến gần chỗ bọn họ, trên mặt mỗi người đều hiện ra nụ cười nhưng vẫn không ảnh hưởng đến giây phút đoàn tụ ấm áp của hai anh em.
Một lúc sau, Thẩm Thị Thu Mai yếu đuối rời khỏi vòng tay anh trai, cô ấy lau nước mắt, để lộ nụ cười xán lạn rồi nói: “Có anh ở đây, em không sợ chút nào hết.”
Tiêu Thanh ôm khuôn mặt gầy trơ xương của cô ấy rồi nói trong sự đau lòng: “Ốm đi nhiều quá, anh sắp không nhận ra em nữa.”
“Xin lỗi anh cả, em không bảo vệ tốt Thu Mai” Hoắc Tử Hoa ở bên cạnh hổ thẹn
cúi đầu.
Tiêu Thanh VỖ vai cậu ấy rồi nói: “Tôi không trách cậu, tôi biết là cậu đã cố gắng
“Tử Hoa vì em mà trúng đạn, anh ấy bị thương ở đùi” Thẩm Thị Thu Mai nói.
“Thế à?” Tiêu Thanh lo lắng cho Hoắc Tử Hoa: “Vết thương thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng lúc em không chú ý đã để Thu Mai bị thương, vừa rồi cánh tay cũng trúng đạn” Hoắc Tử Hoa nói.
Bấy giờ Tiêu Thanh mới phát hiện cánh tay Thẩm Thị Thu Mai toàn là máu nên vội
vàng nói: “Tử Hoa, mau trị thương cho Thu Mai đi.”
“Vâng ạ.”
Hoắc Tử Hoa mở hòm thuốc xử lý vết thương cho Thẩm Thị Thu Mai ngay tức khắc.
“Ha ha, ông bạn già, sao lại chạy đến chỗ này vậy?”
Lúc này Lý Tế Thế mới cười nói.
Tiêu Thanh cho ông ta một cái ôm: “Ông lâm vào tình huống khó khăn, tôi có thể không đến cứu ông hay sao? Vì đến cứu ông mà tôi suýt quỳ xuống xin Tổng tư lệnh, ông ta mới đồng ý cho tôi đến”
Lý Tế Thế ha ha cười lớn: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi”
Tiêu Thanh cười: “Cảm ơn thì thôi miên đi, giống như lúc trước ông cứu con trai và con gái tôi, tôi thay con tôi đến trả ơn thôi.”
“Con trai và con gái? Đừng nói là vợ cậu sinh đôi nha?”
“Phải”
“Được đó nha Tiêu Thanh, một lần mang thai đã đủ trai gái, có hai đứa cùng một lúc luôn!”
"Ha ha!"
Cả đám người thoải mái cười lớn.
Xử lý xong vết thương của đám người Thẩm Thị Thu Mai, Tần An, tiểu Hổ lại lấy được không ít nước và lương khô từ chỗ kẻ địch, mọi người hiếm khi được ăn no uống đủ. Nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, rạng sáng ngày hôm sau, Tiêu Thanh dẫn cả đoàn người bắt đầu lên đường.
Càng ngày càng nhiều thể lực gia nhập, hơn hai mươi quốc gia phái hàng loạt binh sĩ tiến hành vây quét. Cho dù có Tiêu Thanh ở đó thì đoàn người cũng bị đuổi giết khắp nơi, thời gian đã trôi qua mấy tháng mà cũng không thể chạy khỏi sa mạc hơn mấy trăm cây số.
Điều này làm Mục Thiên Lam càng thêm lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT