*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Vốn ban đầu là như vậy, cô và Tiêu Thanh đều phân giường để ngủ, nhưng Tiêu Vĩnh Nhã ở đây, nếu như còn phân giường ngủ nữa thì không thích hợp cho lắm, cho nên sau khi Tiêu Vĩnh Nhã đến đây, cô và Tiêu Thanh phải ngủ cùng trên một giường.
Thế nhưng Mục Thiên Lam khá là bảo thủ. Vẫn chưa giao mình cho Tiêu Thanh.
Thực tế, cô đã nhiều lần muốn giao bản thân cho Tiêu Thanh, nhưng dù sao cũng hơi sợ, cho nên vẫn không thể vượt qua được ranh giới trong lòng kia được, cho nên cho dù có ngủ cùng giường, hai người cũng không làm chuyện gì cả.
"Anh đi với em." Tiêu Thanh nói.
Mục Thiên Lam cười cười: "Em đi vài ngày rồi sẽ về. Không cần phải đi theo em đâu, anh ở đây chăm sóc tốt cho bố là được."
Mở công ty chi nhánh là cô có ý tưởng, thế nhưng tìm mẹ của Tiêu Thanh, mới là mục đích thật sự của cô.
"Bố anh và bố em, cũng thân quen với nhau lắm, không chơi cờ thì câu cá, anh ở cạnh thì ông cũng không vui đầu, muốn anh đi theo em, anh chỉ có thể nghe lời bố nói, theo em thôi."
"Hơn nữa, Bắc Thanh là một thành phố vàng thau lẫn lộn. Em sống ở đó không quen, ngoại hình lại bắt mắt như vậy, anh sợ không an toàn, không đi theo em thì anh không yên lòng được.
Tiêu Thanh vừa cười vừa nói.
Mục Thiên Lam suy nghĩ một chút, bèn đồng ý.
Ngày hôm sau, Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, còn có trợ lý của Mục Thiên Lam là Tô Dương Nhã. Ba người đi máy bay đến Bắc Thanh.
Tốn mất ba ngày, mới nghe ngóng được thị trường thép ở Bắc Thanh.
Mục Thiên Lam phát hiện, cơ hội kinh doanh ở thị trường thép Bắc Thanh lớn hơn so với Cổ Cảnh.
Vì vậy liền quyết định, phải mở một chi nhánh ở Bắc Thanh, nếu không thì cô cũng không biết nên tiêu hơn ba nghìn tỷ như thế nào.
Sau đó lại mất thêm mười ngày, thuê văn phòng làm được. Đồng thời còn phải đăng ký công ty, tuyến mười mấy nhân viên, quy mô ban đầu của công ty được hình thành. "Cuối cùng cũng đã xong việc ở chi nhánh rồi!"
Vẻ mặt của Mục Thiên Lam kích
động.
Tiêu Thanh nhìn vậy cũng muốn hôn lên khuôn mặt tươi cười của cô một cái
"Vợ định phát triển ở Bắc Thanh, không quay về Cổ Cảnh sao?"
Mục Thiên Lam nói: "Em tính sẽ ở đây trong khoảng vài tháng. Sau khi chi nhánh ổn thỏa, sẽ quay về Cổ Cảnh, bố Cảnh mà." mę của chúng ta đều ở Cổ
Tiêu Thanh không ý kiến. Sau đó, Mục Thiên Lam lấy lý do phải đi nói chuyện làm ăn, Tiểu Thanh lái xe, đưa cô và Tô Dương Nhã đến tập đoàn Phương Thái.
"Anh chờ trong xe nhé, em và Tôi Dương Nhã đi nói chuyện làm ăn."
Mục Thiên Lam nói, xuống xe cùng Tô Dương Nhã, đi vào trong tập đoàn Phương Thái.
Lúc này, trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phương Thái.
"Dì nhỏ, vì mảnh đất ở bãi Đông Sơn kia. Rốt cuộc thì chúng ta đã hoàn toàn đắc tội Bắc Thanh Vương rồi, người đầu tư cũng vì thấy lo lắng cho tương lai của tập đoàn Phương Thái, khiến cho giá cổ phiếu mấy ngày gần đây hạ xuống đột ngột, cổ động trong công ty đã bắt đầu khó chịu với dì rồi, đều nói rằng muốn triệu tập một cuộc họp cổ đông, cách chức tổng giám đốc của dì, để hòa hoãn lửa giận của Bắc Thanh Vương, có cần dùng quan hệ của gia tộc, để ém chuyện này lại không?"
Một cô gái mày mỏng mắt đen, hơn hai mươi tuổi nói với người phụ nữ mặc trang phục như một quý phu nhân đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc.
Phu nhân lắc đầu: "Bởi vì mẹ của cháu, bên nhà mẹ đẻ, chắc cũng sẽ không ra mặt giúp dì đâu, hơn nữa quan hệ của Bắc Thanh Vương, không kém bao nhiều so với nhà mẹ dì, cho dù nhà mẹ dì có ra mặt, cũng chưa chắc có thể giải quyết được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cô
gái hỏi.
Phu nhân xoa xoa trán, bắt đầu
lặng im suy nghĩ.
Lúc này, cửa bị gõ.
"Vào đi."
Rất nhanh, có một cô gái đi vào.
"Tổng giám đốc, bên ngoài có một người tên là Mục Thiên Lam muốn gặp "
"Mục Thiên Lam?" Phu nhân nhíu mày, cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ ra được là đã từng nghe ở đâu đó, nói: "Kêu cô ấy vào đi."
Nửa phút sau.
Mục Thiên Lam bước vào phòng
tổng giám đốc.
"Là cô!"
Phụ nhân và cô gái kia, mắt cả
hai sáng rỡ lên.
Phản ứng của phu nhân và cô gái kia, khiến cho Mục Thiên Lam nhíu mày một cái.
"Hai người... Biết tôi sao?"