*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều gào thét trong lòng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tiêu Chính Thành một người vốn cao ngạo, đột nhiên nhận ra rằng hình địa vị của mình thấp hơn Tiêu Thanh rất nhiều, sợ rằng từ lúc sống cho đến khi chết, ông cũng chẳng thể nào đứng chung hàng với Tiêu Thanh được.

Sau màn chào hỏi với Long Soái, Tiêu Thanh và Long Soái bắt đầu ôm vai bước đi, vừa đi vừa nói cười nói, xung quanh họ là tướng quân và những hộ vệ, một màn này giống như những ngôi sao quanh quanh mặt trăng, tất cả đều đang từ từ tiến về phía trước.

Khách hai bên đang kẹt cứng ở lối hành lang cũng rất có ý thức, kiêng dè, họ dần dần tản về sau nhường đường cho đám người chuẩn bị đi đến.

Khi Tiêu Thanh và Long Soái đi qua Tiêu Chính Thành, Tiêu Chính Thành cười khổ tự giễu cợt mình: "Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ để cậu ta vào mắt, cho dù cậu ta tổ chức tiệc mừng thọ đối đầu với tôi, dù có danh có tiếng nhưng trong mắt tôi vẫn cảm thấy cậu ta chỉ bé như con kiến. Nhưng nào ngờ, là dotôi ếch ngồi đáy giếng, vốn dĩ không biết trời cao đất dày là gì!" "Với năng lực hiện tại của cậu ta, sợ rằng có cho nhà họ Tiêu thêm một trăm năm nữa thì cũng thể nào vượt qua cậu ta được.

Ông chỉ cảm thấy mình quá nực cười, quá đáng buồn, quá đáng giận, cũng thật quá đáng tiếc!

Một con rồng thực sự ngay trước mặt, ấy vậy mà ông lại xem là sâu bọ mà ném bỏ không thương tiếc.

Giờ phút này, trong lòng ông có biết bao hối hận chỉ có mình ông là người nằm rõ nhất.

Nếu lúc đó không đuổi Tiêu Thanh ra khỏi nhà họ Tiêu thì nhà họ Tiêu ông bây giờ có biết bao thể diện, bao vinh quang hơn và cả danh dự "Em ba, em ba."

Tiêu Vũ thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, hô lớn hai lần.

Tiêu Thanh đi ngang qua anh ta nhưng cũng chẳng nhìn anh ta lấy một cái.

Đột nhiên, anh ta nhận ra, rõ ràng mình và Tiêu Thanh là anh em, nhưng thực tế lại cách nhau cả một dải ngân hà, anh ta vĩnh viễn chẳng thể nào có thể ôm dùi, dựa dẫm vào người này được nữa! "Bố, đây là Long Soái của chiến bộ Đông Kinh, anh ấy đặc biệt tới để mừng thọ bố"

Khi đến chỗ Tiêu Vĩnh Nhã, Tiêu Thanh tươi cười giới thiệu

Long Soái liên chào hỏi Tiêu Vĩnh Nhã"Long Bình, Chủ soái của chiến bộ Đông Kinh, chúc mừng tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi của ông Tiêu, và chúc ông Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Son!" "Hức hức hức "

Tiêu Vĩnh Nhã vui mừng khóc thành tiếng. "Con trai tôi đã thành rồng rồi!"

Long Soái là một trong bốn chủ soái của bốn chiến bộ lớn nhất Long Quốc, dưới tay lãnh đạo chục triệu binh lính, quản lý tất cả công việc quân sự tại mấy tỉnh phía Đông Long Quốc, so với Phó thống đốc thì tài giỏi hơn gấp vạn lần.

Hơn nữa, một người tài giỏi như vậy lại choàng vai bá cổ với con trai ông, cùng thằng bé nói cười vui vẻ, còn nể mặt con trai ông đến tham gia tiệc mừng thọ năm mươi của ông.

Là một người bố, ông không thể mừng thay cho con trai mình sao? Ông có thể không tự hào vì con trai sao? Có thể không cảm thấy con trai mình đã thành rồng rồi sao?

Có thể đứng ngang hàng với Long Soái, đây không tính là đã thành rồng thì còn có thể xem là cái gì nữa chứ?

Bởi vậy, ông ấy không thể giấu được cảm xúc của mình phấn khích, vui mừng, hân hoan, cuối cùng ông không nhịn được mà khóc lớn.

Tuy nhiên, điều này vẫn chưa kết thúc. "Tần An, Đội trưởng của đội Chiến thần bảo vệ đất nước, xin chúc mừng tiệc mừng thọ lần thứ nămmươi của ông Tiêu. Chúc ông Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" "Triệu Minh Vũ, chỉ huy quân đoàn số sáu thuộc thuộc chiến bộ Đông Kính, xin chúc mừng tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi của ông Tiêu. Chúc ông Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" "Mã Thiên Phúc, chỉ huy quân đoàn số một thuộc thuộc chiến bộ Tây Cảnh, xin chúc mừng tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi của ông Tiêu. Chúc ông Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"

Từng vị tướng lĩnh của chiến bộ Đông Kính và chiến bộ Tây Cảnh lần lượt gửi lời chúc phúc đến Tiêu Vĩnh Nhã. "Xin chúc mừng tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi của ông Tiêu. Chúc ông Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"

Đội bảo vệ của Long Soái và Thần Soái chỉnh tề hộ vang một câu chúc đầy khí thế, một câu hộ cũng đủ kinh thiên động địa Cảnh tượng này không khỏi gây chấn động lòng người, khiến ai cũng vừa kích động vừa hâm mộ không thôi. "Khách sáo! Các vị quá khách sáo rồi!"

Tiêu Vĩnh Nhã chỉ là một người dân bình thường không kém, căn bản không thể tiếp nhận cảnh tượng, khí thế bức người như vậy, ngay cả giọng nói nói ra cũng có chút run rẩy.

Lúc này, Tiêu Thanh giới thiệu với Long Soái: "Đây là vợ tôi Mục Thiên Lam, mẹ vợ tôi, bố vợ tôi, còn đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play