*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Vừa dứt lời, một giọng nói đã vang lên bên tai: "Đừng dát vàng lên mặt."
Đột nhiên Tiêu Thanh lên tiếng.
Anh từ đám người chen tới, đi dọc theo hành lang rồi đi về phía Long Soái. "Cậu đang làm gì đấy?"
Tiêu Vũ kéo anh lại. “Cậu có tư cách gì mà quen biết Long Soái?"
Nói đến đây, anh ta nói với Tiêu Chính Thành: "Ông nội, nếu chúng đã cùng chiến bộ Đông Kính tham gia xây dựng căn cứ, vậy thì chắc hẳn làn này Long Soái đến đây là để mừng thọ ông rồi, chúng ta mau chóng qua đó chào hỏi, tránh việc tiếp đón không được chu đáo."
Tiêu Chính Thành cảm thấy cũng có lý, sau đó ông liền đi về phía Long Soái. "Cậu mau tránh sang một bên, đừng để Long Soái cảm thấy chán ghét cậu!"
Tiêu Vũ trừng mắt nhìn Tiêu Thanh, rồi cùng nhà họ Tiêu đi theo Tiêu Chính, tất cả như thể một độiquân đang tiến về phía trước.
Họ đến càng gần, trên khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười tươi rói, chuẩn bị nói.
Ngay lập tức một hộ vệ quát lớn: "Tránh ra, đừng cản đường Long Soái!"
Lời này vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Chính Thành và những người khác liền trở lên cứng nhắc, chợt linh cảm thấy lần này Long Soái đến không phải là vì bọn họ, lúc này ai nấy liền bước nhanh về phía sau.
Giây tiếp theo!
Long Soái cười nói: "Cậu Tiêu, đã lâu không gặp
Tiêu Chính Thành đang lùi về sau, vừa nghe vậy rồi!" thì liền dừng bước chân. "Gọi tôi sao?"
Tiêu Chính Thành hoài nghi hỏi. "Nhất định là gọi ông đấy, ông nội! Vừa rồi Long Soái không nhận ra ông nội, nhưng chắc chắn bây giờ đã nhận ra rồi!"
Tiêu Mẫn nói chắc như đinh đóng cột.
Nghe vậy, Tiêu Chính Thành vui mừng quay người lai.
Sau đó, họ nhìn thấy Tiêu Thanh đang sải bước về phía Long Soái. "Tiêu Thanh, cậu muốn chết sao? Người Long Soái gọi là gọi ông nội tôi, không phải gọi cậu. Mau cút về cho tôi, cậu không có tư cách để Long Soái gọilà cậu Tiêu!"
Tiêu Vũ tức giận hét lên.
Kết quả là, giọng nói của anh ta vừa dứt, anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Long Soái, anh ấy đang đưa tay về phía Tiêu Thanh.
Giây tiếp theo!
Tiêu Thanh và Long Soái bắt tay nhau. "Mẹ nó!"
Tất cả mọi người đều trố mắt kinh ngạc! Khách hai bên lối đi đều sững sờ
Đặc biệt, trong phút chốc tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều chôn chân chết lặng, hóa đá ngay tại chỗ. "Long Soái là nể mặt Tiêu Thanh mặt nên mới đến tham gia tiệc mừng thọ của Tiêu Vĩnh Nhã?"
Trong lòng mọi người đều nổi lên một nghi vấn. Lúc này, Tiêu Thanh mới cười nói: "Anh Long, sao anh chưa nói tiếng nào mà đã đến chỗ này rồi?"
Long Soái cười nói: "Tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi của bố cậu, sao tôi lại không tới được? Mà đều do cậu, cậu không báo trước với tôi một tiếng. Nếu như không có Minh Vũ nói với tôi một tiếng thì tôi còn không biết tiệc mừng thọ của bố cậu nữa đấy.
Tiêu Thanh trừng mắt nhìn Triệu Minh Vũ đang ở một bên: "Cậu Triệu, cậu cũng nhiều lời thật đấy, cái này không phải lại khiến Long Soái tốn kém thêm một khoản rồi sao?"
Anh nhìn Đội trưởng đội hộ vệ của Long Soái, trêntay anh ta còn cầm một món quà, vì vậy anh biết rằng Long Soái sẽ không đi tay không mà đến.
Triệu Minh Vũ gãi đầu cười ngốc.
Long Soái trừng mắt nói: "Cậu Tiêu là do cậu không tốt, tiệc rượu lớn như vậy mà không mời tôi đến chung vui, trong mắt cậu còn có người anh em là tôi đây sao? Còn sợ người anh em này không mua nổi một món quà hả?"
Nghe những lời như vậy, mọi người ai nấy đều sợ đến rớt cằm. "Trời ạ! Không ngờ Long Soái lại xưng hô anh em với Tiêu Thanh? Tuổi ông ấy cũng gần gấp đôi anh ta, Tiêu Thanh có tư cách gì mà xưng anh gọi em với
Long Soái chứ?"
Trong lòng họ không khỏi gào thét.
Trong khi đó, Tiêu Vĩnh Nhã, Mục Thiên Lam, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và Mục An Phong đều cảm thấy tự hào, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ. "Quanh năm, có mấy khi là anh ở nhà đâu, hiểm khi ngày Tết mới có dịp về nhà, cái này không phải ảnh hưởng thời gian sum họp của anh và gia đình sao?"
Tiêu Thanh cười nói.
Long Soái xua xua tay: "Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng, bọn họ đều ở đây hết rồi, tất cả đang đứng phía sau đội hộ vệ, tôi còn đặc biệt mang đặc sản quê hương đến. Không mang cả nhà đến ăn tiệc nhà cậu, tôi sẽ cảm thấy mình bị thiệt đấy."
Tiêu Thanh cười "Ha ha” nói: "Cái ông già bủn xỉn