*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nói như vậy nghĩa là mâu thuẫn giữa Tiêu Thanh và ông nội cậu ấy vẫn chưa được giải quyết sao? Thế lần này cậu ấy về đây không phải vì dự tiệc mừng thọ của ông nội cậu ấy, mà là vì tổ chức tiệc sinh nhật cho bố mình?"

Trong đầu Hoàng Kim Long thật nhanh nghĩ thông suốt vấn đề bật cười. "Ha ha!"

Thấy Hoàng Kim Long quay đầu lại nhìn theo hướng mình vừa chỉ Tiêu Vũ vênh vênh đắc ý. "Tiêu Thanh, ông chủ Hoàng rất tức giận, cậu lại dám đem mấy tên đầu đường xó chợ này đến đây, rất tốt, vậy cứ để ông chủ Hoàng Thu thập mấy người luôn một lần cho tiền!"

Kết quả là giọng nói của anh ta vừa dứt, đã thấy

Hoàng Kim Long đi tới trước mặt Tiêu Thanh, cười hắc hắc hỏi: "Anh Tiêu, anh đang tổ chức tiệc sinh nhật cho bố mình sao?"

Tiêu Thanh khế ừ một tiếng.

Hoàng Kim Long lập tức quay người lại, cầm lênmón quà mới vừa tặng cho Tiêu Chính Thành, sau đó rất tự nhiên như chẳng có chuyện gì đưa ngay cho Tiêu Vĩnh Nhã, cười nói: “Ông Tiêu. Vừa rồi tôi đã tặng quà nhầm đối tượng, món quà sinh nhật này nên được tặng cho ông mới đúng chứ không phải đưa cho bố của ông, tất cả là lỗi của tôi, thật sự rất xin lỗi. "

Tiêu Chính Thành chết lặng tại chỗ!

Tất cả mọi người trong gia đình họ Tiêu cũng đứng như trời trồng, trong đầu trống rỗng không hiểu chuyện gì xảy ra!

Hoàng Kim Long vậy mà lại lấy lại quà đem chuyển cho Tiêu Vĩnh Nhã? "Ông chủ Hoàng rốt cục chuyện này là sao? Ông không phải tới để chúc thọ ông ngoại của tôi sao? Sao bây giờ lại là tới chúc mừng sinh nhật cho chú ba của tôi rồi?"

Tiểu Vũ khó hiểu hỏi.

Hoàng Kim Long ậm ừ. Vừa rồi chỉ là chuyện hiểu lầm, tôi cho rằng anh Tiêu Thanh đây là người nhà họ Tiêu vậy nên lần này cậu ấy trở về là vì chúc thọ cho ông nội mình, thế nên để tỏ rõ thái độ kính trọng cậu ấy tôi mới tới để chúc thọ ông nội của cậu ấy." "Nhưng tôi đâu có ngờ tới cậu ấy lần này không phải vì đại thọ của ông nội mình, mà là vì tổ chức sinh nhật cho bố của cậu ấy, thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi rất tiếc." "Hôm nay tôi ở đây là vì cậu ấy, cậu ấy tổ chức sinh nhật cho ai, vậy thì tôi sẽ tặng quà của tôi chongười ấy, hiểu chưa?"

Ông ta nói dứt lời tất cả mọi người đều im bặt.

Người nhà họ Tiêu đều choáng váng rồi, có ai mà ngờ được rằng ông chủ Hoàng đúng là vì mặt mũi Tiêu Thanh mà đến?

Thật quá vô lý, làm sao anh lại có được nhiều người nể tình như vậy! "Có nhớ tôi đã từng nói, Hoàng Kim Long là vì tôi mà đến, ông lại không chịu tin, cứ một hai nói là ông ta đến vì mình, giờ thì sao, thực tế chứng minh tôi đã đúng, phải không?"

Tiêu Thanh hỏi Tiêu Chính Thành đầy châm biếm, làm sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, trông thật buồn cười. "Không thể nào, ông chủ Hoàng có phải ông nhầm lần rồi không, cậu ta là người đã đánh cậu Hoàng hai tay bị gãy như bây giờ, sao ông có thể vì cậu ta mà đến đây được chứ?"

Tiêu Vũ thật sự không thể nào hiểu nổi, lời vừa nói xong đã nghe: "Ba!" một tiếng

Hoàng Kim Long giảng ngay một cái tát vào mặt anh ta mà quát: "Cậu cho mình là ai mà trước mặt tôi nhiều lời như vậy, tôi cần cậu đến nói cho mình biết phải làm như thế nào à, cậu tự cho mình là ai hả?"

Tiêu Vũ sợ hãi lùi về phía sau lưng Tiêu Chính Thành, không dám họ he một câu. "Có khách tới

Lúc này tại lôi đi ngoài hành lang lại truyền đến thanh âm:“Thị trưởng thành phố Nghĩa Cảnh đến!"

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu vốn đang ủ rũ như cà tím gặp sương bỗng chốc sôi trào trở lại. "Thưa ông, thị trưởng đến rồi!"

Tiêu Vĩnh Trình không nén được sự vui sướng trên nét mặt. "Mau, mau theo tôi đi gặp thị trưởng!"

Tiêu Chính Thành vui mừng quá đỗi, đứng ngồi không yên đích thân dẫn đầu đám con cháu đi ra nghênh đón. "Thị Trưởng, ông tới rồi!"

Ông ta tiến lên với nụ cười tươi rói trên môi. "Ha ha!"

Trương thị trưởng cười nói: "Gia đình họ Tiêu là một trong số những người đóng thuế lớn nhất ở Nghĩa Cảnh này. Ông cụ Tiêu năm nay đại thọ tám mươi, ngày vui như vậy Trương tôi sao có thể vắng mặt cho được. “Xin cảm ơn thị trưởng ra mặt

Tiêu Chính Thành chỉ cảm thấy mình đặc biệt có mặt mũi, vội mời Trương thị trưởng vào đại sảnh Như ý. "Trương thị trưởng!"

Mấy người nhà họ Tiêu cũng vội vã tiến lên chào "U"

Trương thị trưởng gật gật đầu với tất cả mọi hỏi.người, đột nhiên quay người lại, ánh mắt rơi vào Hoàng Kim Long. "Hoàng Kim Long, tôi vừa rồi nhìn thấy ông đang đánh người nhà họ Tiêu, có phải ông đã quên lúc trước vì sao mình bị bắt rồi đúng không? Hay là ở bên ngoài không thoải mái muốn vào trong tù ở cho vui?" "Tôi..."

Hoàng Kim Long không nói nên lời.

Trương thị trưởng thấy vậy quát: "Vậy ông còn không mau xin lỗi ông cụ Tiêu ngay đi!"

Hoàng Kim Long nghiến răng, không cảm lòng nói cầu xin lỗi.

Nhưng

Trương thị trưởng là người mới được chuyển đến đây, nghe nói xuất thân của ông ta rất tốt, căn bản chính là loại người không dễ động vào.

Vì vậy, ông ta đưa mắt nhìn Tiêu Thanh cầu cứu. Nhưng vẻ mặt Tiêu Thanh vô cảm, trong lòng dường như có chút thất vọng. Ông ta đã nghĩ Tiêu Thanh sẽ nói giúp cho ông ta mấy câu, mọi thứ sẽ dễ nói chuyện hơn, nhưng anh lại không làm gì hết. "Có vẻ như anh không mạnh mẽ như tôi đã nghĩ."

Trong lòng xoay chuyển.

Cuối cùng ông ta hơi cúi xuống miễn cưỡng nói, "Ông cụ Tiêu, tôi xin lỗi." "Kim Long, đừng khách sáo."

Tiêu Chính Thành là người từng trải, chút khách

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play