*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có một pho tượng đại nhân vật lớn như vậy chống lưng, bọn họ tin chắc rằng Tiêu Thanh cũng chẳng thể huệnh hoang khoác lác rồi làm ra mấy chuyện không hay họ gì thêm nữa. "Đó là do Hoàng Kim Long không biết hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ năm mươi của bố tôi, đã cho rằng tôi là người nhà họ Tiêu, vì nể mặt tôi nên mới tới chúc thọ cho Tiêu Chính Thành mà thôi. Mấy người là dựa hơi tôi vậy mà còn không biết xấu hổ lại đến trước mặt tôi khoe khoang khoác lác, đúng thật là buồn cười.
Tiêu Thanh như chém định chặt sắt. Lại dẫn đến mấy người trong gia đình họ Tiêu đều phá lên cười. "Mẹ của tôi ơi, cái thể loại gì vậy, cũng quá giả bộ đi!" "Còn nói là ông chủ Hoàng cho anh ta mặt mũi đi dự tiệc sinh nhật của ông nội, anh ta có gương mặt đó sao?" "Rác rưởi đúng là rác rưởi, chúng ta còn cần ánh sáng của anh ta? Thật nực cười!"Tiêu Chính Thành cũng cảm thấy tức giận không nhịn được nói: "Thằng chó con. Mày rời nhà họ Tiêu mười hai năm liền cảm thấy mình rất tài giỏi đúng không? Còn dám ở đó nói Hoàng Kim Long vì cho mày mặt mũi mới đến chúc thọ tao, sao mặt mũi của mày lớn như vậy hả?" "Tao có thể nói cho mày biết, ở độ tuổi của mày, nếu như phấn đấu thêm hai mươi năm nữa, có lẽ cũng không thể ngang hàng với Khánh Nam bây giờ, mày như vậy người ta có cần thiết phải cho mày thể diện không?"
Tiêu Thanh nhìn thẳng vào Tiêu Chính Thành mà nói: "Hoàng Kim Long bây giờ ở Nghĩa Cảnh địa vị cao hơn ông rất nhiều, ông ta đến dự tiệc mừng thọ chỉ vì nể tình nghĩa lâu nay với ông, vậy ông có từng nghĩ xem ông ta có cần thiết phải mang cho ông một món quà đắt tiền như vậy không?" "Chuyện này vốn không hợp tình hợp lý, ông cũng không có mặt mũi lớn đến mức người ta phải vội vàng chạy đến tặng cho ông món quà lớn như vậy." "Cho nên ông ta đến đây chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là ông ấy rất nể tôi, sợ hãi tôi, ông ta nghĩ tôi đến Nghĩa Cảnh là vì tiệc mừng thọ của ông, vì vậy ông ta mới không tiếc bỏ giá cao mua món quà đắt tiền như vậy đến mừng thọ ông. Nếu không, ông thử trực tiếp đến mời ông ta thử xem, xem ông ta có nguyện ý bước vào bữa tiệc mừng thọ này của ông hay không! "
Lời này vừa nói ra thành công làm cho Tiêu Chính Thành tức giận đến mức chỉ vào mũi Tiêu Thanh màchửi rủa: "Thằng chó con, sao mày dám ngang tàng như vậy, mày là cái thứ gì mà dám ở trước mặt tao phách lối khoác lác rằng người ta kính mày và sợ hãi mày?"
Tiêu Thanh hỏi ngược lại: "Vậy thì ông, ông có tư cách gì khiến người khác mang quà đến dự tiệc mừng thọ của mình." "Tao..."
Tiêu Chính Thành nhất thời cứng họng không nói được lợi nào.
Tiêu Vũ lập tức nhảy dựng lên nói chen vào: "Năm ấy khi cậu bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu cũng là năm Ông chủ Hoàng làm ăn thua lỗ liền chạy tới vay của ông nội chín trăm tỷ đồng làm vốn đầu tư quay vòng. Mười năm trước khi ấy vừa đúng lúc là đại thọ bảy mươi của ông nội, ông ta liền mang theo món quà trị giá hơn ba tỷ đến để chúc mừng. "Đây là ông ta đang nhớ đến ân tình xưa kia của ông nội đã giúp đỡ mình, cho nên mới tới đây hôm nay, chứ không cho thứ rác rưởi như anh mặt mũi mà tới đầu, biết không hả!"
Tiêu Vĩnh Nhã cũng nhìn Tiêu Thanh nói: "Thanh à, Tiêu Vũ nói đúng đó. Ông nội con và Ông chủ Hoàng quả thật có mối quan hệ sâu xa như vậy, cho nên ông ta mang lễ nặng một chút tới tặng ông nội con cũng không có gì phải ngạc nhiên cả, dù sao quá khứ cũng là như thế"
Tiêu Thanh chỉ cười mà không nói.
Dù sao mọi người cũng không hiểu anh, thôi kệchỉ cần anh vẫn tin tưởng vào mắt nhìn của mình là đủ. "Lại tự làm mình bị bẽ mặt, không còn lời gì để nói chứ gì?"
Tiêu Vũ và những người khác vẻ mặt đắc ý xỏ xiên.
Mà lúc này, Hoàng Kim Long cùng với Tiêu Vĩnh Trình cũng đã đi đến giữa sảnh đường Như Ý và sảnh Vạn Thọ. "Thưa Bố, đây là đồ sứ trị giá chín mươi tỷ của ông chủ Hoàng mang đến làm quà mừng thọ cho bố đấy ạ. 11
Tiêu Vĩnh Trình đưa hộp quà cho Tiêu Chính Thành nói một cách đầy kích động.
Tiêu Chính Thành vội vàng nắm chặt tay Hoàng Kim Long, cười nói: "Kim Long à, tới là vui rồi sao phải phiền phức mua một món quà đắt tiền như vậy đến làm gì, lễ vật này lớn như vậy ông già này có tài đức gì mà nhận nó chứ!" "Ha ha!"
Hoàng Kim Long cười rỗ lên: "Cụ Tiêu, đừng như thế, cụ chắc chắn xứng đáng nhận nó!"
Sau một hồi hàn huyên nịnh nọt lẫn nhau, Tiêu Vũ liền chỉ vào Kim Chí Nam và những người khác đang đứng nói chuyện phía đối diện nói với Hoàng Kim Long: "Ông chủ Hoàng, những tên khốn từ nơi khác đến kia rất đáng ghét, hôm nay mấy người đó còn dám không cho ông của tôi chút mặt mũi nào, đã vậy chúng còn dám đánh người trước mặt ông của tôi,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT