*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Chỉ Nam nói: "Nói cho chúng tôi biết bọn họ ở phòng nào, chúng tôi đến lột da bọn chúng, dám ở địa bàn của tôi đánh khách quý của tôi, đúng là chán sống rồi!"
Mục An Phong lắc đầu: "Tôi không biết bọn họ ở phòng nào, dù sao tên kia cũng rất hung dữ, tôi nói anh ta không được đánh, nếu không tôi sẽ gọi anh rể ra trừng trị, nhưng anh ta nói không sợ, còn đánh tôi mạnh hơn."
“Thẩm Hải Băng còn nói, người đàn ông đó rất lợi hại, ngay cả anh rể tôi cũng không thể chọc vào
"Cô ấy biết anh rể tôi và nhà họ Hoặc có quen biết, nhưng cô ấy nói anh rể cũng không thể động vào anh ta, chỉ sợ người đàn ông đó thực sự rất lợi hại."
Nói đến đây, cậu ta nhìn Tiêu Thanh, oan ức hỏi: "Anh rể, anh giải thích rõ cho em xem, người đàn ông kia là ai mà anh cũng không thể đụng vào?"
"Nếu không thể chọc đến, thì chúng ta không chọc nữa, anh ta hình như họ Tống, tôi sợ lại là Tổng Tuấn Cơ, nếu đặc tội với họ, nhà của chúng ta lại bị đánh bom, thê thảm lắm."
Tiêu Thanh dở khóc dở cười.
Nhưng cũng rất tức giận. Nghiêm túc nói với Mục An Phong Anh không quan tâm anh ta là ai, dám đảnh em vợ anh, anh sẽ trả lại gấp mười län."
"Ông Cẩm, ông Hoắc, các ông đi tìm từng phòng một cho tôi, tìm cho ra Thẩm Hải Băng và người đàn ông của cô ta đến phòng này. Tôi phải cho anh ta biết nếu dám đánh em rể tôi, thì phải trả giá bằng máu!"
"Vâng thưa cậu Tiêu!"
Kim Chỉ Nam, Hoắc Thiệu Đông, Cao Thái Khôn, Khổng Hướng Hoa, Đổng Thiên Huân đều mang theo vài người của họ, từng người rời khỏi phòng bao
Lúc này, Thăng Thiên Kha và Thẩm Hải Băng, đã về đến phòng bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT