*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng bao

Ngô Tuệ Lan đang hát bài "Thiên Lạ Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, đám người Kim Chỉ Nam, vừa nghe vừa uống rượu.

Không khí vô cùng hài hòa.

Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Mục An Phong, tất cả mọi người theo bản năng quay qua nhìn.

Bồng nhìn thấy!

"Mẹ nó"

Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, đảm người Kim Chỉ Nam, bật dậy từ số pha ảnh mặt khó tin.

Tiếng hát líu lo của Ngô Tuệ Lan bỗng im bặt.

Trong phòng bao, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mục An Phong.

Chỉ nhìn thấy gương mặt sưng húp của cậu ta, nếu không phải cậu ta gọi anh rể và quần áo đang mặc trên người thì chắc ai cũng nghĩ là có người chạy nhầm vào phòng.

Không thể nhận ra đây chính là Mục An Phong!

"Dừng dừng dừng! Mau tắt nhạc đi

Kim Chỉ Nam hét lên.Âm thanh trong trẻo dừng lại.

Tất cả mọi người đều chạy đến bên Mục An Phong.

"An Phong, làm sao lại bị như vậy?

Mục Thiên Lam đau lòng hỏi, cổ lau máu trên mặt Mục An Phong.

"Hu hu hu..."

Mục An Phong khóc rất thảm thiết.

"Em đi vệ sinh thì nhìn thấy nữ thần của em là Thẩm Hải Băng. Em mượn rượu cầu hôn cô ấy, bằng có một người đàn ông chạy đến, không nói không rằng, ra tay đấm vào mặt em rất tàn bạo, nói rằng Thẩm Hải Băng là người phụ nữ của anh ta, còn muốn đánh chết em các thứ." "Me kiep!"

Hoặc Thiệu Đông tức giận.

"Người phụ nữ độc ác này, nghe con trai tôi nói, thời điểm tôi phối hợp với chỉ huy Triệu Minh Vũ đóng giả bị bắt, cô ta cho rằng nhà họ Hoặc đã đi đời rồi, không còn cơ hội cho cô ta đóng phim nữa, ầm ĩ đòi hủy hợp đồng. "

"Cuối cùng được một tên nhà giàu ở Hồ Hải cho cô ta ba trăm tỷ để hủy hợp đồng."

"Không ngờ, cô ta rõ rằng biết cậu Mục là khách quý của tôi. Người đàn ông của cô ta đánh cậu Mục, cô ta cũng không ngăn cản, để cậu Mục bị đánh thảm như vậy, đúng là muốn nhịn cũng không thể nhịn được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play