*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Quốc Dân vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Bình rồi nói với vẻ sốt ruột: “Trần Bình, nếu không thì con tha thứ cho mẹ con đi, bà ấy đã xin lỗi đến mức này rồi.”

Trần Bình không nói chuyện, anh nhìn thoáng qua Giang Quốc Dân với vẻ lạnh lùng.

Ông ta sững sờ, vội cúi đầu xuống không dám nói thêm câu gì.

Sau đó anh quay lại nhìn Dương Quế Lan đang dập đầu với mình kia.

Chẳng thèm để ý nữa mà đi vào xe dã ngoại.

Giờ đây Giang Uyển đang nằm trêи giường chăm sóc đặc biệt.

Trong xe dã ngoại rất xa hoa, không gian rất lớn, khắp nơi đều được đính kim cương.

Chỉ tính riêng đồ dùng trong xe dã ngoại này thôi cũng hơn cả trăm triệu! Bên trong còn có hai y tá chăm sóc hậu sản, do Kiêu Phú Quý bỏ một số tiền rất lớn mời từ nước ngoài vê.

Giang Uyển cố gắng ngồi dậy tựa vào đầu giường rồi nhìn Trần Bình, trong mắt cô mang theo một chút cầu xin: “Nếu không thì để mẹ em lên đây đi.

Dù sao bà ấy đã nuôi em hơn hai mươi năm, quen thuộc tính tình và thói quen của em.”

Trần Bình ngồi bên cạnh đầu giường rồi hỏi Giang Uyển: “Em nhất định phải để bà ta vê với chúng ta ư?”

Giang Uyển nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Vâng, xem như lần này em nhờ anh.”

Trần Bình im lặng một hồi rồi quay sang nói với vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Để bà ấy lên đây đi.”

Đôi khi muốn phá hủy một người thì phải bắt đầu từ phương diện tỉnh thần.

Dẫn Dương Quế Lan về cũng được, để bà ta nhìn xem vốn liếng của nhà quyên thế là như thế nào.

Chỉ có bị kϊƈɦ thích đến cực độ thì mới có thể hoàn toàn phá hủy một người.

“Vâng cậu chủ.”

Người vệ sĩ kia xuống xe rồi đi thẳng đến trước mặt Dương Quế Lan đang quỳ dưới đất, ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play