*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy giọng nói vừa lười biếng này, mọi người đều đưa mắt nhìn qua, thấy một chàng trai tuân tú đang mỉm cười lạnh lùng, hai tay đút túi quần, sải bước kiêu ngạo vê phía mọi người.

Vừa thấy chàng trai này, vẻ mặt Dương Quế Lan và Giang Quốc Dân lập tức thay đổi, vừa sợ hãi vừa e ngại.

Giang Quốc Dân cau mày, lạnh lùng nhìn Dương Quế Lan, thấp giọng hỏi: “Sao cậu ta lại đến đây? Có phải bà đã gọi điện cho cậu ta không?”

Dương Quế Lan cũng cảm thấy bất an, đành phải vòng vo: “Tôi còn có thể làm gì được đây? Chỉ có nhà họ Lạc mới cứu được Uyển Nhi, chẳng lẽ ông muốn nhìn Uyển Nhi nhà mình xảy ra chuyện hay sao…”

Dương Quế Lan không chịu tiếp lời, Giang Quốc Dân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Ông cũng biết trong tình huống này, Dương Quế Lan làm thế là đúng hay sai nữa.

Mà bên này, Trân Bình đã lạnh lùng nhìn Lạc Tinh Vũ đang cất bước đi tới.

Lạc Tinh Vũ? Người nhà họ Lạc? Sao cậu ta lại đến đây? Trần Bình liếc nhìn thấy sắc mặt của Dương Quế Lan, trong lòng đã hiểu được đại khái.

Lúc này, Lạc Tinh Vũ đã đến gân họ, đưa mắt nhìn Trần Bình bằng ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

Trịnh Thái và Ông Bạch đều trèo lên từ tâng dưới chót nên đã nhận thấy sát khí lạnh lẽo từ trêи người chàng trai này.

Hai người họ lập tức chạy tới, mười mấy vệ sĩ áo đen vẫn canh gác trêи hành lang cũng lập tức vây quanh Lạc Tinh Vũ.

“Anh là ai? Vào bằng cách nào?”

Ông Bạch phẫn nộ quát.

Đáng nhẽ bên ngoài đã bị phong tỏa mới đúng, người này đã vào bằng cách nào? Lạc Tinh Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nở nụ cười dữ tợn: “Ha ha, vào bằng cách nào ư? Bước vào chứ sao! Không thể không nói đám người ngoài kia quá yếu, chẳng được tích sự gì cả.”

Lạc Tinh Vũ lắc đầu trào phúng.

Lúc này, mấy vệ sĩ người đẫm máu chạy ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play