*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Mạn Mạn nhíu mày, khóe miệng của cô ta nhếch lên thành một đường cong khinh thường: “Không lùi, anh làm gì được tôi chứ?”
Dư Mạn Mạn vòng hai tay trước ngực, dáng người tuyệt đẹp phối hợp với gương mặt tràn đầy sự tự tin của cô ta để cho người khác cảm thấy cô ta rất chắc chắn.
Trần Bình gật đầu rồi nở một nụ cười nhẹ, anh nói: “Chỉ sợ là để cô phải thất vọng rồi, nếu như tôi tính không sai thì lát nữa cô phải mời tôi ra ngoài đó.”
“Mời anh ra ngoài?”
Dư Mạn Mạn sững sờ, rôi cô ta nở một nụ cười giễu cợt: “Trần Bình này, anh ngông cuồng thật đấy.
Anh cho rằng anh là ai mà Dư Mạn Mạn tôi đây phải mời anh ra ngoài chứ? Ha ha, cầm gậy chọc trời.”
Lần đầu tiên Dư Mạn Mạn thấy người tên Trần Bình này thật sự không còn thuốc nào chữa được.
Dư Mạn Mạn mình đây là các chủ tương lai của Kỳ Lân các, thân phận cao quý.
Ở Tổng cục Cửu Châu cũng có vô số người theo đuổi bợ đỡ mình! Chỉ bằng anh ta mà muốn để mình mời anh ta ra ngoài ư? Buồn cười thật đấy! Trân Bình nhún vai, anh trả lời với một vẻ mặt rất bình thản: “Nếu như cô còn không tin thì chúng ta đánh cược đi?”
Dư Mạn Mạn cười rồi suy nghĩ một hồi: “Được, tôi cược với anh, cược cái gì đây?”
Trong đôi mắt của Trần Bình hiện lên chút ranh mãnh, anh cười với Dư Mạn Mạn và nói: “Rất đơn giản, nếu như tôi có thể ra ngoài thì cô phải quỳ xuống… rồi gọi tôi bằng cha.
Thấy sao?”
Dư Mạn Mạn nghe thế thì tức giận khôn cùng, cô ta hét lên: “Anh láo xược! Anh xứng đáng để nghe tôi gọi một tiếng cha ư?”
Trân Bình nhún vai: “Thế thì chưa chắc, cô không thử thì làm sao biết được đúng không? Sao, hay là không dám? Hay là cô Dư đây chưa từng quỳ xuống rồi gọi người khác bằng
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT