*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Uyển nhận ra Trần Bình dự định làm gì, một đôi tay non mịn nhỏ bé nắm lấy tay của anh thật chặt, vẻ mặt của cô lo lắng, nói: “Anh thật sự phải đi với bọn họ sao?”

“Yên tâm đi, chồng của em không phải là người mà ai cũng có thể bắt được.”

Trần Bình dịu dàng cười, đưa tay gãi gãi chiếc mũi của Giang Uyển, nói: “Hôm nay anh sẽ đưa cha mẹ về trang viên Thượng Giang, ở đây, anh cũng sẽ sắp xếp người bảo vệ em, một hồi Linh Huyên sẽ đến đây với em, về phần anh thì em không cần lo lắng, anh không sao cả.”

Giang Uyển lắc đầu, hốc mắt của cô ửng đỏ, cô không muốn Trần Bình cứ như vậy mà rời đi.

Trần Bình cười cười, nhẹ nhàng ôm Giang Uyển một cái, nhẹ giọng thì thầm vào tai của cô: “Nếu như ba ngày sau anh vẫn chưa trở lại thì em hãy câm mệnh lệnh Ngọa Long mà lần trước cha của anh đưa cho em để liên hệ với Kiều Phú Quý, ông ta biết phải làm thể nào.”

Giang Uyển run lên, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng của nước mắt, cô nhìn Trân Bình, rất không đành lòng.

Lúc này Ngụy Thiếu Thống thấy hai người không coi ai ra gì mà ôm lấy nhau, sắc mặt của anh ta lập tức trâm xuống, lạnh lùng vung tay lên, nói: ‘Mang người đi cho tôi!”

Đơn vị cơ mật năm sao? Cục điều tra chiến khu vùng biên giới? Rất hiển nhiên, chỉ cần hai cái tên này thì cũng đủ biết biết tổ chức đứng sau lưng của Ngụy Thiếu Thống không phải là một nơi tầm thường.

Ngay khi Ngụy Thiếu Thống hạ mệnh lệnh mang Trần Bình đi thì hai người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây lập tức bước tới, trực tiếp khoác tay Trần Bình, định nhét anh vào trong xe.

Thế nhưng, Trần Bình phớt lờ bọn họ, đẩy mạnh bọn họ ra, quát lớn để dẹp đường: “Cút ngay, tôi tự đi được!”

Khi nói lời này, toàn thân của anh phóng ra loại hơi thở chỉ trải qua sinh tử trêи chiến trường mới có được, trong mắt hiện lên sát khí nông đậm khiến hai người mặc quân phục không khỏi rùng mình một cái! Thấy tình cảnh lân này, Ngụy Thiếu Thống cũng nhíu mày, nói: “Không cần áp giải, để anh ta tự lên xe đi.”

Trần Bình đi hai bước, xoay người, nhìn Giang Uyếển đang khóc như mưa, nói: “Không cần lo lắng cho anh, cứ yên tâm dưỡng thai cho tốt, anh chỉ vào xem một chút, nếu bọn họ không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc yên ổn, đến lúc đó cho dù có khua chiêng đánh trống mời anh đi, anh cũng sẽ không đi.”

Giang Uyển không khỏi tức cười vì những lời nói này của Trần Bình, đến lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng để trêu đùa cô. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play