*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đỗ Kỳ Phong nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ánh mắt run lên, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, không thể nào, làm sao có thể nhanh như vậy, cậu ta là ai mà lại có thủ đoạn và thực lực như vậy.”
Đỗ Kỳ Phong hoảng sợ, lần đầu tiên cảm thấy mình gặp phải một vấn đề khó khăn.
Đỗ Kỳ Phong vốn không xem trọng Trần Bình, nhưng mà cụ diện bây giờ làm ông ta không thể không một lần nữa xem xét kỹ lại cái người tên Trần Bình này.
“Chủ tịch Đỗ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhân viên trong công ty đã tranh nhau từ chức, còn các đối tác, sáng sớm đã đến đòi tiên.
Bây giờ, mặc dù chúng ta tạm thời kéo dài thời gian cho họ nhưng cũng chỉ tốn thời gian thôi, một khi bọn họ biết tình cảnh của chúng ta thì đến lúc đó họ khởi tố, chúng ta coi như xong.”
Người đàn ông vẻ mặt lo lắng, trêи trán toát mồ hôi lạnh.
Đỗ Kỳ Phong hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, nói: “Chúng ta không thể tự mình loạn được, anh về trước đi, cục diện ổn định, ta sẽ liên hệ người giải quyết.”
“Được rồi.”
Người đàn ông đáp, rồi rời khỏi biệt thự.
Cùng lúc đó, Đỗ Hạo từ lầu hai bước xuống với dáng vẻ lười biếng của một công tử, vươn eo, hoàn toàn không biết vừa rồi ở nhà xảy ra chuyện gì.
“Cha, có chuyện gì mà sáng nay ôn ào như vậy? Trần Bình bắt được rồi à?”
Đô Hạo cười toe toét bước đến sô pha, vừa định ngồi xuống, Đỗ Kỳ Phong tức giận đến mức xông lên, bất ngờ đá vào ngực Đỗ Hạo, làm anh ta ngã sấp xuống.
Tiếp theo, Đỗ Kỳ Phong chỉ vào Đỗ Hạo đang nằm trêи mặt đất với vẻ mặt thất thần, chửi rủa: “Ngu dốt! Mày có biết bản thân đã gây ra bao nhiêu phiên phức không? Công ty tan, nhà chúng ta cũng tan rồi!”
Đỗ Hạo ngẩn người, che phần bụng đau
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT