*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dứt lời, sự lạnh lùng nơi khóe miệng của Bàng Độc càng sâu hơn.

Con dao găm trong tay ông ta cũng nhanh chóng chém về phía cánh tay của Trân Bình.

Một dao này chém xuống, cái tay này của Trần Bình chắc chắn là phải bỏ đi.

Khi Lâm Tuyết Lam nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt run lên, cô ta vội vàng hét lên: “Dừng tay, không được! Ông tuyệt đối không được làm anh ta bị thương!”

Bàng Độc nghe vậy thì đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Lam, tò mò hỏi: “Tại sao không được? Nó cũng chỉ là một người bình thường, chẳng lẽ nhà họ Lâm cô không có người dự bị sao?”

Lâm Tuyết Lam lúc này cực kỳ sợ hãi, nếu như Trần Bình bị bất cứ tổn thương gì, nhà họ Trần nhất định sẽ không bỏ qua cho tổng cục Cửu Châu.

Nhà họ Trần và tổng cục Cửu Châu đã hòa bình mấy chục năm rồi, đến thời điểm mấu chốt này mà xảy ra bất cứ chuyện gì sẽ không tốt cho cả hai bên.

Hơn nữa, Trần Bình bây giờ còn là người thừa kế của nhà họ Trần, nếu bị người của tổng cục Cửu Châu làm bị thương, Trần Thiên Tu nhất định sẽ nổi giận.

Đến lúc đó, huống chỉ bốn vị chấp sự này, ngay cả Ngũ Các của tổng cục Cửu Châu cũng không chịu nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Trần.

Thế nhưng thân phận của Trần Bình lúc này lại rất lúng túng.

Bởi vì nhà họ Trần và tổng cục Cửu Châu bây giờ là lửa nước xung khắc giống như kẻ thù, khi gặp nhau ai cũng không buông tha, không chịu thua ai.

Nếu để đám người Bàng Độc biết thân phận của Trân Bình thì phải giải quyết thế nào? Bây giờ đang ở địa bàn của bọn họ, trong lòng Lâm Tuyết Lam đang rất bối rối, có nên nói ra thân phận của Trần Bình không đây? Nếu nói như vậy, có phải sẽ càng gây ra rắc rối lớn hơn nữa không? ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play