*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình cười, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận, và nếu điều tra được manh mối chuyện của mẹ tôi thì sẽ rời khỏi ngay.”

Vẻ mặt Diệp Phàm trịnh trọng nói: “Mấy ngày nay, Tổng cục Cửu Châu đang tuyển chọn nhân tài, bên Thượng Hải chắc có một người phụ trách, tôi sẽ để ý giúp cậu.”

Khóe miệng Trần Bình nở nụ cười, lấy từ trong túi tấm thẻ mà Lâm Tuyết Lam ra, nói: “Đêm nay những người đó có bữa tiệc gia đình, tôi có thể tới tham gia.”

Diệp Phàm cầm lấy tấm thẻ đen đặc biệt của Tổng cục Cửu Châu trong tay Trần Bình, nghi ngờ nói: “Sao cậu lại có tấm thẻ tham gia này?”

“Lâm Tuyết Lam đưa nó cho tôi.”

Trần Bình đáp.

“Lâm Tuyết Lam của nhà họ Lâm sao? Cô bé lạnh lùng kia đưa cho cậu hả?”

Diệp Phàm kêu lên một cách kỳ lạ, sau đó nhìn Trân Bình từ trêи xuống dưới, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Được đấy Trần Bình, ngay cả cô bé lạnh lùng Lâm Tuyết Lam kia mà cậu cũng có thể thu phục được sao?”

Trần Bình bỗng dưng liếc anh ta một cái, nói: “Anh đang nói bậy bạ gì vậy hả? Tôi là em họ của cô ấy, không được nghĩ lung tung.”

Diệp Phàm cười nói: “Nếu tôi nói cho cậu, Lâm Tuyết Lam không phải là con ruột của nhà họ Lâm thì sao?”

Ầm.

Trần Bình khi nghe thấy điều này, lập tức run lên, và nghi ngờ hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Diệp Phàm đút hai tay vào túi quân và trả lời: “Thời gian trước tôi điều tra vê nhà họ Lâm, và tình cờ phát hiện ra bí mật này.

Lâm Tuyết Lam không phải là con gái của gia chủ nhà họ Lâm hiện tại mà là con nuôi.”

“Con nuôi?”

Trần Bình ngẩn người, hỏi: “Đây là ý gì? “Tôi vẫn chưa điều tra ra được, tuy nhiên, Lâm Tuyết Lam có thể vào cửa, nhưng lại chọn không vào, vấn đề này đã lộ ra một số âm mưu rồi.”

Diệp Phàm cười nói: “Trân Bình, tôi nghĩ là cậu đừng quá tin tưởng nhà họ Lâm.

Dựa trêи thông tin và những gì mà tôi điều tra được, họ không phải là một gia đình bình thường đâu.

Chuyện của mẹ cậu năm đó chắc chắn có chút liên quan đến nhà họ Lâm.”

“Liên quan đến nhà họ Lâm sao?”

Trần Bình sửng sốt, có chút giật mình, không hiểu được.

Năm đó, mẹ mình xảy ra chuyện, nhà họ Lâm đột nhiên rút lui, anh cũng rất nghi hoặc.

Trần Bình luôn cho rằng nhà họ Lâm đang muốn tránh né phiên phức gì đó, nhưng bây giờ nghe Diệp Phàm nói ra điều này, rõ ràng có điều gì đó trong này sao? Trần Bình lắc đầu tỏ vẻ không rõ: “Không có đủ bằng chứng nên tôi cũng không rõ lắm.

Tai nạn của mẹ cậu khiến nhà họ Lâm rút lui quá nhanh, sau nhiêu năm như vậy, nhà họ Lâm cũng không nhắc tới, có vẻ như muốn che dấu gì đó.”

Vẻ mặt Trần Bình trầm ngâm nói: “Tôi biết rồi, anh có biết vê Lâm Tuyết Lam không?”

Diệp Phàm nói: “Tất nhiên là tôi biết, nhưng tôi rất tò mò, tại sao cô ấy lại đưa thẻ và chìa khóa này cho cậu vậy? Có thể bước vào cánh cửa là nguyện vọng của nhiều người, nhà họ Lâm phải mong muốn vào đấy mới đúng chứ.”

Trân Bình nhìn mặt dây chuyên Phượng Hoàng trong tay mà nhíu mày, sự tình này hình như có chút âm mưu. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play