*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy câu này của Trần Bình, sắc mặt của Đinh Hằng và Ninh Văn Thiến rất khó coi, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của anh bọn họ liền cảm thấy mình giống như con mồi đang bị dã thú nhìn chằm chằm vậy.

Quá đáng sợi Loại ánh mắt đó của Trân Bình quả thật làm trong lòng người ta hoảng sợ.

Trong lòng Đinh Hằng cũng hoảng hốt vô cùng, bởi vì ý mà cha anh ta vừa mới nói chính là bảo anh ta phải quỳ xuống xin lỗi, nhưng vừa rồi anh ta lại đổi thành cha anh ta sẽ tìm tới đây.

Vì thế nên anh ta cũng sợ rồi.

Nhưng mà, anh ta rất không phục! Dựa vào cái gì chứ? Một tên vô dụng thì dựa vào cái gì mà kiêu ngạo chứ? “Trong tay có chút tiên thôi mà cũng không biết khiêm tốn một chút đúng không? Được, hôm nay anh có thể trị được Đinh Hằng đây thì tôi sẽ qìy xuống trước mặt anh!”

Đinh Hằng kiêu ngạo nói với Trần Bình, anh ta muốn thể hiện cho thật ngầu trước mặt người tình Ninh Văn Thiến mà anh ta vừa mới bao dưỡng, nói không chừng cô ta mà vui vẻ thì tối nay còn có thể cùng anh ta đi thuê phòng đó! Không phải chỉ hơn 100 vạn sao? Anh ta căn bản không để Trần Bình vào mắt! Trần Bình cười thản nhiên, anh nói: “Xem ra ở Thượng Hải này, nhà của anh cũng rất lợi hại.”

Đinh Hằng hừ hừ cười một tiếng.

Chuyện cười! Cha anh ta chính là ông chủ Đinh Báo của quặng than Tứ Thông, trong nhà không có gì ngoài than! Dám gọi nhịp trước mặt anh ta thì cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, sau khi tới thì đều khách khách khí khí, a dua nịnh hót anh ta! ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play