*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình ở cùng Giang Uyển trong bệnh viện cho đến chập tối, sau khi làm xong các loại thủ tục khác nhau, mới đưa Giang Uyển ra khỏi bệnh viện để chuẩn bị vê khách sạn.
Thực ra cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là đám thuộc hạ quá khẩn trương, dù sao thì Giang Uyến cũng sắp sinh rồi.
Trần Bình đích thân lái xe, không để đám người Hậu Nguyên ởi theo cùng, suy cho cùng thì Giang Uyển vẫn không rõ thế lực của anh ở Thượng Hải, hiện tại có một số chuyện không thể kể cho cô.
Đợi đến khi giải quyết xong chuyện của Tất Khang và Giang Quốc Xương, sau khi đưa Giang Uyển trở lại đảo Thiên Tâm, mọi thứ cũng đều không khác là mấy.
Lái xe chạy đến một con đường nhỏ hẻo lánh, cách khách sạn không tới hai con đường, đột nhiên có hai ba chiếc xe tải lao tới chặn trước đầu xe của Trần Bình.
Trần Bình giật mình, đột nhiên phanh xe dừng lại! Đồng thời, anh vươn tay ra chặn Giang Uyển đang ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh suýt chút nữa đâm vào phía trước! Trần Bình tức giận, vừa rồi nếu không phải anh nhanh tay lẹ mắt, thế nào cũng sẽ gây ra tai nạn! Thế nhưng trong tầm mắt, một gã thanh niên tóc vàng mặc áo khoác da, dáng vẻ lưu manh dẫn đầu bốn, năm tên đàn em bước ra từ chiếc xe.
Trêи ba chiếc xe có tổng cộng có hơn mười mấy người bước tới, gõ cửa xe nói: “Cút ra đây hết cho tao! Khẩn trương, nếu không tụi tao sẽ đập nát xe đấy!”
Tất cả những người này ai cũng đều dữ tợn, hung ác, trêи tay cầm dao ống thép, thoạt nhìn không phải người tốt.
Giang Uyển đã nhìn thấy đâu đó tình cảnh này rồi, cô lập tức sợ hãi tới mức tái mặt: “Trần Bình, chuyện này là sao vậy?”
Trần Bình lúc này nắm chặt tay Giang Uyển, an ủi nói: “Đừng sợ, có anh đây, để anh ra đó giải quyết bọn họ.”
Giang Uyển lôi mạnh áo của Trần Bình lại, nói: “Anh đừng ra đó! Không nhìn thấy trong tay bọn họ đều câm dao sao? Anh không muốn sống nữa à!”
Nói xong, Giang Uyển mở cửa sổ xe một chút, dùng khả năng đàm phán kinh doanh quen thuộc của cô giải quyết chuyện này.
“Các anh … Các anh muốn làm gì, nếu muốn tiền thì các anh muốn bao nhiêu, tôi có thể đưa tiền…”
Giang Uyển vẫn tương đối thông minh, cô biết lúc này tiền bạc đều là vật ngoài thân, tính
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT