*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ lần bị Trần Bình làm cho bế mặt vì tiệc đính hôn với Lưu Hạo, Từ Dung luôn ôm mối hận trong lòng, muốn báo thù Trần Bình.
Vậy mà hôm nay lại tình cờ gặp được Trân Bình, mối hận Từ Dung chôn giấu trong lòng lại có dịp nảy mầm.
“Chị Dung, Trân Bình kia có phải là người mà chị nói tới không?”
“Người đàn ông này độc ác thật đấy!”
“Độc ác thì làm được gì? Người anh ta đánh là Vương Tiểu Long, em của Vương Đại Long.
Anh ta tiêu đời rồi.”
Lúc này mấy người bạn của Từ Dung đều kinh ngạc nhìn Trân Bình.
Từ Dung cố để bôi xấu Trần Bình.
“Vương Đại Long? Mẹ nó! Thế Trân Bình kia tiêu đời rôi! Hai gã tên Long kia quá mạnh rồi.”
Từ Dung nhíu mày, cô ta lén lấy điện thoại ra, chụp lại ảnh Trân Bình.
Lúc này, Trân Bình đang vung tay lên, gương mặt sắc lạnh.
Đồ chó chết, dám nghĩ đến chuyện chặt chân của anh sao? Trần Bình không nói gì mà xông tới trước mặt Vương Tiểu Long.
Anh giơ chân giãẫm thẳng lên bụng Vương Tiểu Long, rồi lại giơ nắm đấm, đấm thẳng vào cằm Vương Tiểu Long.
Bụp! Răng bắn tung tóe, máu phun ra tóe loe.
“Ranh… ranh con! Mày dám đánh tao à? Mày muốn chết mài”
Lúc này, Vương Tiểu Long sợ hãi nhìn Trần Bình nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Đại ca tao là Vương Đại Long, là quản lý an ninh của hộp đêm Dạ Dạ Sênh Ca.
Và là đại ca của mười mấy con phố ở đây.
Bụp! Trân Bình lại đá thêm một phát thật mạnh vào eo và bụng của Vương Tiểu Long.
Vương Tiểu Long gào lên đau đớn, co người lại như con tôm, mặt đỏ bừng bừng.
Cú đá này làm nửa quả thận của Vương Tiểu Long nổ tung ra đến nơi.
“Tao thèm vào mà quan tâm ai là đại ca của mày, tao hỏi lại một lần nữa, ai là người chỉ đạo chúng mày?”
Vẻ mặt Trần Bình u ám, anh nắm lấy tóc của Vương Tiểu Long và hỏi.
Anh vẫn còn đang tức vì chuyện của Giang Uyển, cơn giận trong lòng không có chỗ nào để trút.
Cũng hay, tự nhiên có người tìm tới cửa.
Vương Tiểu Long cứng mồm, mồm gã ta toàn là máu, gã cười một cách khổ sở: “Ha hai Mày xác định rồi! Mày chết chắc rồi! Đại ca tao sắp tới rồi.”
Bốp! Trần Bình vung tay, tát một cái thật mạnh, đầu Vương Tiểu Long quay mòng mòng.
“Ai chỉ đạo chúng mày?”
Trần Bình hỏi lại lần nữa, sát ý hiện lên trong mắt anh.
Vương Tiểu Long vẫn cứng đầu, gã ngóc đầu dậy, cười: “Mày chết chắc rồi! Tao biết mày có vợ rồi, tao nhất định tìm người hϊế͙p͙ vợ mày.”
Sắc mặt Trần Bình càng trở nên lạnh lùng, anh đấm một phát thẳng vào mặt Vương Tiểu Long.
“Dừng tay!”
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT