*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nói… nói cái gì?”
Giang Quốc Thịnh bây giờ quá sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy anh hai bị Trân Bình đuổi ra ngoài, ông ta càng sợ hơn.
Ông vốn là con nhà nghèo, đã bao giờ gặp được tình huống như này.
Dù được tặng cho vị trí hoàng đế, ông ta cũng không thể ngồi yên.
Sau đó, Trần Bình quay người, bước từng bước đến chỗ Giang Quốc Thịnh.
Điều này khiến Giang Quốc Thịnh hoảng sợ như gặp phải dịch bệnh, lùi vê phía sau hét lớn: “Trần… Trần Bình, đừng qua, tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi được chưa? Công ty sẽ trả lại cho cậu, biệt thự chúng tôi cũng không cần nữa.”
Giang Quốc Thịnh hoàn toàn sợ hãi, ông ta quỳ trêи mặt đất, than thở khóc lóc.
Trần Bình vung tay lên, ngẫm nghĩ rồi lại đặt xuống, sau đó trực tiếp đi tới sô pha ngồi xuống, châm một điểu thuốc, hút một hơi, phun ra vòng khói, nói: “Từ hôm nay, các ông không còn đảm nhận bất kỳ chức vụ gì ở Tất Khang nữa, và đừng để tôi gặp lại, nếu không, lân sau sẽ không xử lý các người nhẹ nhàng thế này đâu!”
Nghe vậy, Giang Quốc Thịnh như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy định chạy đi.
Nhưng còn Giang Quốc Xương, có vẻ như còn chưa phục, ông ta đứng dậy, chỉ vào Trần Bình quát lên: “Trân Bình, cậu đừng quá kiêu ngạo! Nơi này là nhà họ Giang, cậu chẳng qua chỉ là một thằng ở rể, dám đánh tôi, về tôi sẽ nói với anh tôi và chị dâu, tôi ngược lại rất muốn xem, bọn họ có thể bắt cậu ly hôn với Giang Uyển không! Ha ha, đừng tưởng tôi không biết, cậu không sợ đơn giản chỉ là nhờ vào các mối ngoại giao của Giang Uyển mà thôi.”
Trần Bình ngồi trêи ghế sô pha, mày nhíu lại, thản nhiên nói một câu: “Các người còn có năm phút.”
Lời này vừa dứt, một nhóm vệ sĩ được trang bị vũ khí đây đủ đứng ngoài cửa, mắt lom lom nhìn chằm chằm Giang Quốc Thịnh và Giang Quốc Xương.
Cảnh tượng này khiến Giang Quốc Thịnh sợ hãi, ông ta vội vàng kéo cánh tay của Giang Quốc Xương, nói: “Anh hai, đi thôi, đi nhanh thôi.”
Giang Quốc Xương không phục lắm, nhưng nhìn thấy toàn bộ người của mình đều bị đánh ngã, nếu còn không đi, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng sẽ qục ở chỗ này.
Giang Quốc Xương hừ lạnh một tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Trần Bình, giở giọng uy hϊế͙p͙: “Cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ trở lại.”
Dứt lời, ông ta quay người cùng Giang Quốc Thịnh trông chật vật vô cùng rời khỏi Cung điện số một.
Sau khi bọn họ đi, Trịnh Thái vẫn luôn
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT