*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Quốc Thành ở bên này vội vàng chạy đến số một đường Hoàng Cung, mở cửa hét lớn: “Anh hai, anh hai, xảy ra chuyện rồi!”
Giang Quốc Xương đang đọc báo uống trà, lúc này nhìn thấy Giang Quốc Thành hoảng loạn chạy đến, ánh mắt không vui, hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà hoang mang, hốt hoảng thế.”
Bây giờ Giang Quốc Xương đang tập tính cách tốt, vì bản thân đã có thân phận là chủ tịch của tập đoàn Tất Khang.
Nhìn thấy em ba của mình vẫn mang cái bộ dáng hoảng hốt, trong lòng không thèm nói.
Cứ cho là có tiền, em ba này vẫn không thể sửa được mấy cái tật xấu đó.
Giang Quốc Thành thở hổn hển mấy hơi, nói: “Người đó, Trần Bình đó…”
Nghe đến câu này, Giang Quốc Xương mừng rỡ, đứng bật dậy, gương mặt đầy vẻ kϊƈɦ động: “Sao rồi, bắt người đến chưa? Đi đi đi, mau đưa tôi đi xem!”
Kết quả, Giang Quốc Thành đứng yên, chỉ đưa tay xua xua, nói: “Không… Không phải, chưa bắt được người.”
“Chưa bắt được? Vậy xảy ra chuyện gì? Không phải cậu nuôi rất nhiêu tay đấm sao, sao đến ngay cả một tên nhóc như Trần Bình cũng không bắt được hả?”
Giang Quốc Xương chất vấn, em ba này thật đúng là làm việc gì cũng không nên hình! Lúc trước sai Giang Linh và Lục Thông tới Thượng Hải âm thầm bàn bạc giải quyết nhưng đã thất bại rồi, bây giờ đi bắt Trần Bình cũng thất bại nốt! Giang Quốc Thành vội vàng giải thích: “Không phải đâu anh hai, Trần Bình thế mà lại dẫn theo người, người của mình không đề phòng nên bị tổn thất.
Nhưng, anh yên tâm, em đã phải thêm người đến rồi, chỉ cần anh ta xuất hiện trước cổng tập đoàn Tất Khang hoặc là xuất hiện ở biệt viện Long Thành, em sẽ lập tức bắt được anh ta!”
Giang Quốc Thành bê tách trà lên, hớp vài ngụm.
Sắc mặt Giang Quốc Xương trầm xuống, đi qua đi lại, có chút do dự hỏi: “Cậu chắc chắn sẽ bắt được? Cậu mang theo bao nhiêu người?”
Giang Quốc Thành suy nghĩ một lát sau đó tự bật cười, nói: “Anh hai, đừng lo, không nhiều lãm đâu, chỉ có mấy chục người mà thôi.”
Mấy chục người? Trong lòng Giang Quốc Xương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa nắm đấm, nói: “Được, tìm thêm nhiều người một chút, đừng sợ tốn tiền, chỉ cần tất cả cổ phần của Tất Khang rơi vào tay chúng ta, thì sẽ trở thành đại gia ba trăm năm mươi tỷ, không cần quan
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT