*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, không có bắt tay hắn, hỏi Giang Linh: “Bạn trai mới của ngươi?”

Tay Lục Thông sững sờ trêи không trung, mắt cong lên, ngượng ngùng cười cười, thu tay lại.

Giang Linh tự đắc nhìn Trần Bình, nói: “Ừ thì thế nào.

Bạn trai tôi là luật sư bậc ba, lương một năm ba mươi lăm tỷ.

Anh ấy còn mở một công ty luật, rất nổi tiếng ở Thượng Giang! Anh ấy cũng có rất nhiều bạn bè ở Thượng Hải!”

Khi Giang Linh nói điêu này, khuôn mặt của cô ta không thể kiềm chế được với sự kiêu ngạo, giống như một đứa trẻ háo hức khoe đồ chơi của mình.

Trân Bình nhíu mày nhìn Lục Thông, người này trước sau vẫn cười thản nhiên, nhưng vừa rồi một tia lạnh lẽ trong mắt anh ta đã bị Trần Bình bắt được.

Ha ha, tôi ngược lại muốn xem, luật sư như anh rốt cuộc là người thế nào.

“Bớt nói đi, rốt cuộc là tôi có chuyện gì?”

Trần Bình thản nhiên ngôi tại chỗ.

Giang Linh nhướn cổ, nhìn thoáng qua hướng cửa, hỏi: “Giang Uyển sao không tới?”

“Cô ấy không được khỏe, tôi thay cô ấy.

Có gì thì cứ trực tiếp nói với tôi.”

Trần Bình đút một tay vào túi quần và nghịch con dao và nĩa trêи bộ đồ ăn trêи bàn.

Dao xoay tròn trong tay anh, cộng thêm dáng vẻ lưu manh kia thật sự giống với mấy kẻ đầu gấu xóm chợ.

Những dấu hiệu giả tạo này làm cho vẻ mặt của Lục Thông ngồi bên cạnh Giang Linh có hơi khó coi.

Trần Bình này rốt cuộc là tính kế gì? Giang Linh nói đây chỉ là một tên ở rể phế vật thôi mà.

Bây giờ nhìn không giống.

Giang Linh liếc nhìn Lục Thông bên cạnh, nói: “Tôi sẽ không nói chuyện với anh, nhất định phải nói chuyện này với Giang Uyển.”

——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play