*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trước của một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc bình thường đi ra.
Sau lưng anh còn có một người đàn ông khoảng năm sáu chục tuổi, dáng vẻ uy nghiêm chắc chắn thân phận không tầm thường.
Lúc Tào Quân nghe thấy giọng nói trong đầu run lên nhấc mắt lên quả nhiên là Trần Bình! Anh ta thu chân, sắc mặt không vui nói: “Tôi còn tưởng là ai thì ra là cậu.”
Trần Bình liếc nhìn hộ vệ nằm trêи đất ánh mắt bất mãn, lạnh giọng nói với Tào Quân: “Anh ta chỉ là một hộ vệ, cậu lại hạ thủ đối với anh ta, có phần khi dễ người đi.”
Tào Quân hừ lạnh nói: “Tôi dạy dỗ một hộ vệ có quan hệ gì với cậu, chẳng lẽ cậu đây là muốn nhúng tay vào?”
A a.
Trong lòng Tào Quân rất khó chịu, Trân Bình rất thích xen vào chuyện người khác sao.
Nhưng mà Trần Bình hơi nhẽch khóe miệng lộ ra ÿ lạnh nói: “Tại sao không có quan hệ với tôi, bọn họ là hộ vệ canh cửa của tôi vậy tức là có quan hệ với tôi, cậu ức hϊế͙p͙ hộ vệ của tôi nghĩa là không coi tôi ra gì.”
Giọng nói của Trần Bình rất nghiêm túc.
Tào Quân cau mày nhìn Trân Bình.
Mấy người bạn sau lưng anh ta lúc này lập tức đúng ra chỉ vào Trân Bình tức giận quất: “Tên tiểu tử cậu là ai, dám cùng Tào tổng chúng tôi nói chuyện, không muốn sống!”
“Không sai! Tào tổng chúng tôi chỉ dạy dỗ hai tên hộ vệ không nghe lời thì có quan hệ gì với cậu, tôi khuyên cậu nhanh chóng cút đi, nếu không tôi để người đến dạy dỗ cậu!”
“Tên nhãi thật không biết trời cao đất dày, lại dám cùng tổng giám đốc Tào nói chuyện như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”
Đối mặt với những lời nói hung ác đó sắc mặt Trần Bình vẫn bình tĩnh căn bản không coi họ ra gì.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT