*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có chút thú vị đây.

Lữ Trấn Sơn này không tệ, có tâm kế.

Nhìn thấy những người đó đều tụ tập hết bên người Lữ Trấn Sơn, người sau cũng có chút lo lắng, anh ta đứng thẳng lưng lại, nói với Trần Bình: “Cậu Trần à, chỉ bằng cậu cứ trở về trước đi.

Tôi sẽ cho người tìm kiếm cẩn thận, cậu thể yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm thấy con gái của cậu Trần đây.”

Sau khi Lữ Trấn Sơn nói xong thì thầm cười khẩy trong lòng, Trần Bình có thể tương kế tựu kế, thì Lữ Trấn Sơn tôi đây cũng vậy.

Nói thế nào thì tôi đây cũng là một trong mười một người của Bái Quân Các được thủ lĩnh lựa chọn tỉ mỉ, chứ không phải hạng người đần độn như hai cha con nhà họ Vạn gia! Liễu Nam nhìn thấy mọi việc như vậy thì bất chợt cau mày, sắc mặt rất lạnh lùng, ông ta ghé vào tai Trân Bình nói nhỏ: “Cậu Trần, xem ra Lữ Trấn Sơn này bố trí không ít nhân lực ở Vân Biên.

Tôi chưa từng thấy những người này bao giờ, chắc là giả trang trà trộn vào.”

Trần Bình gật đầu, nhìn vào những người xung quanh Lữ Trấn Sơn.

Những người này đều không phải mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, cũng chẳng phải những vệ sĩ thông thường, chắc hẳn là những tử sĩ đã trải qua huấn luyện đặc biệt! Liếc mắt ra xa, có khoảng bốn mươi năm mươi người, người nào người nấy đều mang trêи mình sự lạnh lẽo cùng luồng sát khí của những người đã từng trải qua ranh giới sống chết! Những người này chắc chăắn là quân bài chủ chốt của Lữ Trấn Sơn.

Trần Nhược Lam ở một bên, sau khi nhìn thấy những người bên cạnh Lữ Trấn Sơn, đôi mắt đột nhiên nheo mạnh một cái, khuôn mặt xinh đẹp tối sâm lại! Lữ Trấn Sơn dám tự mình đào tạo một nhóm tử sĩ như vậy! Điều này hoàn toàn không được phép ở Bái Quân Các! Và rồi đột nhiên, Trần Nhược Lam hiểu ra ý định của thủ Lĩnh.

Là do thủ lĩnh bất mãn với Lữ Trấn Sơn, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, Lữ Trấn Nam khiêu khích nhà họ Trần, chắc chắn chỉ có một con đường là chết! Thủ lĩnh làm như vậy là không muốn tốn một binh một chốt nào, mượn tay của kẻ khác quét sạch Lữ Trấn Sơn! Bên này, nghe xong lời Liễu Nam nói, Trần Bình vẻ mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nhìn vào vẻ mặt lạnh tanh của Lữ Trấn Sơn, nói: “Thì ra anh còn có chuẩn bị.”

Lữ Trấn Sơn cười nói: “Tôi không hiểu cậu Trần đang nói về điều gì, nhưng tôi nghĩ rằng hòa bình hữu nghị vẫn là điều tốt nhất.

Đêm ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play