*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Thiên Tu nhìn thoáng qua Vân Tịnh đang quỳ gối pha trà ở trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Cô cũng có phần trong Bái Quân Các sao?”

Vân Tịnh nghe nói như thế, tay đang câm ấm tra run lên, nước trà đổ rơi vãi trêи bàn trà.

Nhưng cũng chỉ sơ ý một chút thôi, Vân Tịnh tiếp tục đổ trà nóng, đưa cho Trần Thiên Tu với vẻ vô cùng cung kính, cười xinh đẹp mà nói: “Ông chủ, tôi không hiểu ý của ông.”

Giờ phút này, trong lòng Vân Tịnh rất hoảng loạn.

Trần Thiên Tu đã phát hiện ra chuyện gì sao? Không thể nào, mình đã ẩn giấu sâu như thế.

Trần Thiên Tu nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Vân Tịnh, nhìn một lúc, sau đó nhận chén trà trong tay cô, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đừng run tay, cô là bà hai của Trần thị, đại diện cho Trần thị.

Tôi không quan tâm Vân Tịnh cô đã lén làm những điều gì, chỉ cân không liên quan đến lợi ích của Trần thị, tôi cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

“Nhưng mà nếu Vân Tịnh cô muốn làm hỏng nền móng của Trần thị, thì nhà họ Vân sẽ là thứ đầu tiên biến mất khỏi thế giới này, cô hiểu chứ?”

Trần Thiên Tu nói xong thì nhìn qua gương mặt của Vân Tịnh.

Vân Tịnh cố nặn ra nụ cười, nói: “Ông chủ dạy phải, Tịnh Nhi biết rồi.”

Sau đó, Trần Thiên Tu được sự hộ tống của Ảnh Vệ mà rời khỏi đại sảnh.

Bên này, sau khi Trân Thiên Tu rời đi, Vân Tịnh vẫn còn quỳ thật lâu trêи mặt đất, trong mắt toát ra sự vô cùng lạnh lẽo.

Không ai phát hiện bàn tay trắng nõn của cô đang run lấy bẩy! Sau đó, Vân Tịnh nắm thật chặt nắm đấm, khóe mắt hiện lên sự hung tàn của phụ nữ, trong miệng lạnh lùng lẩm bẩm: “Trần Thiên Tu, chẳng lẽ trong mắt anh, Vân Tịnh tôi chẳng là gì hết sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, nhà họ Vân có cũng được mà không có cũng chẳng sao ư?”

Trong lòng Vân Tịnh rất tức giận, nảy sinh sự hận thù với Trân Thiên Tu, đối với Trần thị! “Người đâu!”

Vân Tịnh kêu một tiếng Bịch! Hai người xuất hiện trong phòng khách, đều quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: “Bà chủ, bà chủ có gì cần dặn dò?”

Giờ phút này Vân Tịnh đã đứng dậy, hất áo khoác lông chồn trêи vai mềm yếu, mắt phượng tản ra vẻ lạnh lùng, ra lệnh: “Lập tức phái người đi Vân Biên tìm tung tích của cô ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play