*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phù phù! Trong một khoảnh khắc, mồ hôi lạnh chảy ướt cả đầu Tiêu Thiên Hoa, anh ta ngồi xuống sô-pha, hai mắt vô hồn.
Tại sao lại như thế này? Ngay lúc này.
Lời nói vô vị, nhạt nhẽo của Trần Bình vang lên khắp phòng làm việc, anh nói: “Tiếp theo đây là thuế vụ của công ty anh.”
Lời vừa dứt, Tiêu Thiên Hoa vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Trần Bình.
“Là mày giở trò phải không?”
Anh ta gầm lên, hỏi.
Trân Bình không nói gì, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên thành một nụ cười như đã trả lời cho tất cả.
Lúc này, trưởng phòng tài vụ hấp ta hấp tấp chạy vào trong, thở hổn hển, nói: “Giám đốc Tiêu, mục lục trong sổ kế toán của chúng ta đã xảy ra vấn đề, nhân viên điều tra đang trêи đường đến công ty rồi, nếu như bị điêu tra ra thì công ty của chúng ta chết là cái chắc.”
Đùng! Sét đánh ngang tai! Tiêu Thiên Hoa bắt đầu lảo đảo, bước chân loạng choạng, ngã lăn xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, chân như cứng lại, sống lưng lạnh lẽo.
Đột nhiên.
Anh ta giận dữ gào rống, chỉ tay vào mặt Trần Bình: “Là mày! Rốt cuộc thì mày… mày là ai hả?”
Trần Bình nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là do anh không biết nắm bắt thôi.”
Tiêu Thiên Hoa có nằm mơ cũng không thể ngờ được, Công ty giải trí Lạc Hoàng lớn mạnh đến như thế, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi lại sắp phá sản đến nơi rồi! Cái người tên Trần Bình này, rốt cuộc là ai vậy chứ? Làm sao mà lại có thể nghĩ ra những thủ đoạn đáng sợ đến như thế.
Chỉ bằng một cuộc điện thoại thì có thể khiến Công ty giải trí Lạc Hoàng tiêu đời rồi! Lúc này, Tiêu Thiên Hoa đã sắp trở nên hoảng loạn rồi.
Rất nhanh sau đó, tiếng chuông gấp gáp vang lên.
Điện thoại của Tiêu Thiên Hoa, là thành viên của hội đồng quản trị gọi đến, đầu dây bên kia vừa gọi đến thì phía bên đây lập tức bắt máy.
Anh ta phát hoảng rồi! Đã hoàn toàn trở nên hoang mang rồi! Anh ta lập tức quỳ xuống sàn, bò đến trước mặt Trân Bình, cầu xin tha thứ: “Ngài Trần, xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi ngài, là do tôi có mắt mà như mù, không thấy núi Thái Sơn, câu xin ngài nương tay giúp cho, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần đi, tôi sẽ lập tức ký hợp đồng hợp tác với cô Trân Cẩn ngay! Chia tám hai! Cô Trần Cẩn tám phân!”
Nhưng mà.
Trần Bình vẫn giữ một biểu cảm thờ ơ, quay đầu nhìn Trân Cẩn, hỏi: “Anh ta có làm khó em trong hợp đồng hợp tác không?”
Trần Cẩn mỉm cười ngọt ngào, khoanh tay lại, dáng vẻ thanh khiết, đáng yêu, nói: “Cũng tạm được, giám đốc Tiêu đối xử với em cũng không tệ, anh à, anh cũng đừng làm khó anh ta nữa, hơn nữa, em vẫn còn phải làm việc ở Công ty giải trí Lạc Hoàng nữa, nếu như Lạc
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT