*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Quản lý Giang?”
trưởng phòng Tôn sửng sốt, quát tháo bằng giọng điệu giêu cợt: “Láo toét, anh có tư cách gì mà nhắc đến quản lý Giang hả! Anh coi chỗ này là nơi để mình ăn nói lung tung như vậy sao?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.
“trưởng phòng Tôn, nhanh chóng đuổi loại rác rưởi này ra ngoài đi!”
“Thằng ngu này thật là biết chém gió mà.”
“Ở nơi nghèo mạt như Thượng Giang còn có kiểu người rác rưởi như thế này sao, đúng là làm người ta mở rộng tâm mắt mà.”
Ngay lúc này, ánh mắt khinh bỉ và xem thường của tất cả mọi người đều đổ đồn phía Trần Bình.
Đối diện với vô số những lời chỉ trích, đôi chân mày của Trần Bình khẽ nhíu lại.
trưởng phòng Tôn cũng không muốn gây ra quá nhiều phiên toái không đáng có, trực tiếp quay đầu, lớn tiếng gọi bảo vệ: “Bảo vệ đâu? Sao còn không mau chóng đuổi thằng nhóc hèn hạ này ra ngoài đi!”
“Dám lén lút vác mặt đến bữa tiệc riêng tư của chủ xí nghiệp ở khu căn hộ cao cấp Bách Hoa nữa chứ, không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Báo cảnh sát cho tôi đi, tội tự ý đột nhập vào nhà người khác, để tôi chống mắt lên xem cảnh sát sẽ xử lý như thế nào.”
Mọi người xung quanh đều nhìn Trân Bình đang đứng cô đơn, lẻ loi băng một ánh mắt cực kì thương hại.
Đến nước này, làm gì có ai dám đứng ra nói giúp anh mãy câu chứ? Lý Dao không nói gì, thế nhưng sự vui vẻ đã hiện rõ trong đáy mắt cô ta.
Cái đồ bỏ đi này, cuối cùng vẫn phải bị người khác dạy dỗ một trận.
Người vô dụng như Trần Bình, thật sự vẫn chỉ là gánh nặng của xã hội thôi.
trưởng phòng Tôn cầm lấy bộ đàm, lớn giọng gọi bảo vệ.
Đới Anh Tuấn đứng sừng sững ở đó, cười nhạt nói với Trần Bình: “Mày chỉ là một thằng bỏ đi, tao đã nói rồi, căn bản thì tao với mày không cùng đẳng cấp, tao chỉ cần nói một câu thôi thì có thể khiến mày phải cút khỏi đây rồi, còn mày thì sao? Làm được gì nữa bây giờ hả?”
Lúc này, có người lên tiếng đồng ý với câu nói Đới Anh Tuấn, to tiếng hét vào mặt Trần Bình: “Cút ra ngoài đi.”
Trần Bình im lặng đứng tại chỗ, hai mắt rủ xuống, không nhúc nhích động đậy, chẳng rõ là đang nghĩ gì.
Anh nói: “Bây giờ các người cười nhạo tôi, sỉ nhục tôi, thì sau này các người sẽ phải hối
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT