*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giây lát sau, Giang Uyển và Trần Bình đều bị dọa cho hết hồn! Mọi người vội vã chạy bước nhỏ lên trên lâu.
Đương nhiên, Giang Uyển được Trần Bình dịu đi, nên cũng không dám chạy quá nhanh.
Giang Quốc Dân gấp đến trán đổ đầy mồ hôi, nói: “Ba cũng không biết nữa, ba chỉ là ra ngoài một lát, quay về thì đã thấy mẹ của con đã bị đưa đi cấp cứu rồi, hỏi qua bác sĩ mới biết là, bị hạ độc.”
Bị hạ độc sao? Trong phút chốc, cả gương mặt Trần Bình lạnh lại.
Anh có thế nào cũng không thể ngờ đến, có người hạ độc lại dám Dương Quế Lan.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, cả gia đình đầy đủ im lặng đứng đợi.
Giang Uyển là người lo lắng nhất, khóe mắt đỏ hoe, không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao lại như thế, ai lại hạ độc mẹ vậy chứ?”
Giang Quốc Dân còn tạm được, vẫn chịu đựng được, ông luôn túc trực trước cửa phòng phẫu thuật.
Trần Bình đi qua một bên, gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Thái, nói: “Dẫn người đến bệnh viện một chuyến, Dương Quế Lan xảy ra chuyện rồi.”
Đầu dây điện thoại bên kia, Trịnh Thái lập tức vui mừng, nói: “Cậu Trần, mẹ vợ của cậu chết rồi hả?”
Dương như nhận thức được bản thân mất kiểm soát, Trịnh Thái vội nói: “Thật ngại quá cậu Trần, tôi bị mất kiểm soát, tôi lập tức dẫn người qua đó.”
Trần Bình cũng cạn lời.
Dương Quế Lan lại khiến người ta ghét đến vậy sao.
Ngay cả Trịnh Thái cũng mong bà ta xảy ra chuyện? Còn ai hy vọng bà ta xảy ra chuyện nữa, Trần Bình thật sự muốn gọi hết những người mong muốn bà ta chết, điểm danh đếm một hai ba bốn.
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT