*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bịch bịch bịch! Khoảnh khắc đó, toàn bộ cửa sổ của Cổ Hý lầu, đều bị phá vỡ hết Mấy chục người nhân viên mặc trang phục tác chiến và đội mũ nồi màu đen được vũ trang đầy đủ, xông thẳng vào! Động tác của bọn họ đều răm rắp, nghiêm nghỉ đồng loạt, trong tay là súng ống đạn dược, đầu ruồi súng màu đỏ, ngắm chuẩn từng người thuộc hạ của Phụng Vạn ở đây! “Bỏ vũ khí! Quỳ xuống!”

“Từ bỏ chống cự! Toàn bộ quỳ xuống!”

Cảnh tượng bùng nổ! Mọi người ngây ngốc! Đột nhiên có hết đội chiến đâu này đến đội khác xông vào, quả thực khiến người khác kinh hãi! Hơn nữa, bọn họ đều là thành viên chiến đấu được huấn luyện đặc biệt ra, hơi thở tản mát trêи người, hiển nhiên không phải là đám thuộc hạ của Phụng Vạn có thể so được! Cơ hồ trong nháy mắt! Những tên thuộc hạ của Phụng Vạn đều rụng rời ôm chặt đầu quỳ xuống sàn! Không hề có sức lực phản kháng! Châu chấu đá xe! Phụng Vạn ngây ngốc nhìn, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xuất hiện tình trạng này.

Trước đây, hai bên ầm ỹ với nhau, đánh người đều dùng gậy gộc dùng dao búa, đâu có dùng súng như thế này! Con mẹ nó đây là phim Mỹ đó à?! Không chỉ Phụng Vạn, mà tất cả đại ca có mặt ở đây, đều bồn chồn lo sợ! Khoa trương quá đi mất! Trần Bình lúc này, đứng trước mặt Phụng Vạn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh nhàn nhạt, nói: “Thế nào, ông chủ Phụng, ông còn có chiêu gì nữa không, cứ việc mang ra hết.”

——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play