*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta cho rằng mình ở đây lăn qua lăn lại, đã có thể xem như là thiết kế ra một cái kế hoạch thật tốt cho Trần Bình, thế nhưng thật ra chính ông ta mới là đứa ngốc từ đầu đến cuối vẫn luôn mơ màng.

Trần Bình nhìn thấy đối phương tức giận rời đi thì khẽ mỉm cười, trực tiếp mời người thần bí này đi vào phòng riêng của mình.

Tuy chỉ cùng đối phương trao đổi ngắn gọn vài câu, thế nhưng đến bây giờ Trần Bình vẫn chưa thể hiểu rõ được người này.

Hơn nữa anh còn có thể nhìn ra khuôn mặt của đối phương đã được che đi, vì vậy đây không phải là dáng vẻ ban đầu của ông ta.

Trần Bình cũng nảy sinh sự tò mò mạnh mẽ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Người thần bí này nhìn thấy Trần Bình không nhịn được lộ ra vẻ mặt mong đợi, nhưng ông ta chỉ im lặng. cùng đối phương nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai chịu lên tiếng nói ra câu đầu tiên trước.

Trên khuôn mặt của Trần Bình mang theo vẻ tò mò, anh muốn biết thân phận của người này và cũng muốn biết mục đích của đối phương.

“Thật ra đúng là tôi vô cùng coi trọng cậu, nếu như cậu có thể đi theo tôi, dĩ nhiên đó là điều tốt nhất.”

Ông ta biết Trần Bình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với mình, cho nên bởi vì quá lí trí, ông ta cũng sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa.

“Đi theo ông tất nhiên là chuyện không thể nào, nhưng tôi rất tò mò về hoàn cảnh của ông. Hẳn là tên kia có thù oán gì đó với ông, nếu không thì ông cũng đã không có hận ý lớn như vậy đối với ông ta”

Trần Bình cười híp mắt nhìn về phía đối phương, anh biết thù hận giữa hai người họ cực kỳ nhiều.

Sau khi nghe thấy những lời Trần Bình nói, trên khuôn mặt của người thần bí lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Trần Bình lại có thể nhìn ra cảm xúc của ông ta.

“Đúng vậy. Quả thật giữa cái tên này và tôi có mối thù rất sâu đậm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi muốn chiêu mộ cậu"

Nghe thấy như vậy, Trần Bình không nhịn được lắc đầu cười, cái tên này vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định.

“Ông yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận lời chiêu mộ của bất kỳ ai. Ngược lại ông có thể đi vào bên trong sàn đấu sinh tử tìm kiếm những người khác thử xem, biết đâu được bọn họ lại nguyện ý tiếp nhận ông”.

Đúng lúc cả hai đang nói chuyện thì đột nhiên chuông báo động trong sàn đấu sinh tử vang lên.

Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Trần Bình cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao báo động lại kêu lên liên tục như vậy?”

Trên khuôn mặt của Trần Bình mang theo vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh luôn cảm thấy hình như có gì đó kỳ quái.

Nghe anh hỏi như vậy, người thần bí lắc đầu bất lực, như thể ông ta đã quá quen với tất cả những điều này.

“Rõ ràng là lại có yêu thú tới tấn công thành phố. Vị trí địa lý của sàn đấu sinh tử vô cùng tốt, hơn nữa còn là một nơi dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công. Điều đáng tiếc duy nhất chính là nó quá gần rừng yêu thú, sẽ luôn có đủ loại yêu thú nảy sinh uy hiếp đối với nơi này”.

Người thần bí và Trần Bình đã vượt qua tất cả những điều này, trên khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười bất lực, như thể ông ta đã tập thành thói quen với những điều này từ lâu rồi.

Nhưng vào lúc này, âm thanh báo động đã chuyển từ một âm thanh ngắn sang một âm thanh cực kỳ sắc bén, hơn nữa vẫn còn vang lên một cách điên cuồng xung quanh toàn bộ khu vực.

Cảm nhận được động tĩnh này, một tia nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Trần Bình, anh cau mày. nhìn về phía người thần bí, phát hiện ra lúc này biểu hiện của người thần bí cũng trở nên có gì đó không đúng.

“Có vẻ như lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi, vậy mà lại có một âm thanh báo động mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.”

Nói xong câu này, ông ta lập tức mời Trần Bình nhanh chóng chạy tới sàn đấu sinh tử với mình, ông ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi bọn họ vừa mới chạy đến sàn đấu sinh tử thì đã nhìn thấy một đám người mặt mày tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đang chờ ai đó nói chuyện.

Lúc này, người trong tông môn của Trần Bình cũng đã nhìn thấy anh nhanh chóng trở lại, trong lòng bọn họ đều có chút hồi hộp.

Sư Chấn Thiên trực tiếp chạy thẳng đến bên cạnh Trần Bình, trong lòng anh ta mang theo vẻ rối bời.

“Lão đại, tôi vừa mới đi tới bên cạnh hỏi thăm, phát hiện chuyện này có chút không thích hợp. Sàn đấu sinh tử này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bình thường còn ở sát biên giới rừng yêu thú”.

“Trước kia thỉnh thoảng sẽ xảy ra tình trạng như thế này, chỉ là mọi người đều không cảm thấy sợ hãi, thậm chí bọn họ còn tổ chức giết chết yêu thú một cách tự phát, đối với việc này sàn đấu sinh tử sẽ trao phần thưởng tương ứng”

Sau khi nghe đối phương giải thích, Trần Bình cũng đại khái hiểu được tình hình là như thế nào, bởi vì nơi này đã bị sàn đấu sinh tử khống chế từ lâu cho nên vấn đề an toàn đương nhiên cũng trở thành trách nhiệm của sàn đấu sinh tử.

Bình thường một khi yêu thú xuất hiện, bọn họ sẽ tự động móc tiền túi của bản thân ra để duy trì sự an toàn của nơi này.

Tuy nhiên, những con yêu thú bình thường xuất hiện cũng không phải là những con yêu thú thực sự lợi hại, nhưng lần này lại không giống như vậy.

"Thực lực của đám yêu thú tấn công thành phố lần này rất mạnh, tuyệt đối không được coi thường bọn chúng. Con nào cũng đều là yêu thị cấp cao, chính là loại có thực lực lợi hại mà chúng ta nghĩ.”

Trên sân khấu có một người liên tục nói với mọi người về sự nguy hiểm của trận chiến lần này, tương tự anh ta cũng đưa ra hứa hẹn có rất nhiều lợi ích, mà những lợi ích này đủ để khiến cho mọi người liều mạng vì nó.

“Vẫn là quy tắc cũ, bên phía chúng tôi dựa theo thành tích ban thưởng. Nếu như có người có thể giết chết nhiều yêu thú, vậy thì phía chúng tôi nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh”

“Tính theo đầu yêu thú. Các vị dũng sĩ, hiện tại có thể xuất phát rồi, tôi tin rằng nhất định các người có thể thể hiện thật tốt.”

Người đàn ông trên sân khấu liên tục kích động cảm xúc của mọi người, chính là vì muốn làm cho nhóm người này nhanh chóng hành động.

Ngay sau đó đám người đang chờ đợi bắt đầu di chuyển, trên khuôn mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười rạng rỡ, rõ ràng đang nghĩ tiếp theo bọn họ nên làm như thế nào mới tốt.

“Xông lên. Xông lên. Tôi tin rằng nhóm yêu thú này không thể làm gì được tôi, bình thường tôi thích đi giết vài con yêu thủ để kiếm tiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play