*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."May là lần này tôi thông minh, chỉ đổ vào một chút tiền thôi chứ không đặt hết toàn bộ vào, cũng không thua quá nhiều."
"Anh thì tốt rồi, tôi trực tiếp đổ vào đó rất nhiều tiền, thậm chí còn quăng hết cả vốn ban đầu của mình vào trong đó luôn, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy. Anh nói xem tôi có xui xẻo không?"
Tất cả mọi người bàn luận anh một câu tôi một câu, thậm chí bọn họ còn suy nghĩ xem tiếp theo có muốn chọn một vài phương pháp khác để tham gia ván cược này hay không.
Thậm chí bọn họ đều cho rằng sàn đấu sinh tử này đặc biệt thiết kế một cánh bạc cho bọn họ, chính là để có thể lựa chút tiền.
"Sao lại có thể là bọn họ đặc biệt thiết kế một ván cược chứ? Đám người bọn họ không có gan lớn như vậy đâu"
"Tiếp theo chắc chắn Trần Bình sẽ gặp phải đủ loại đủ kiểu kẻ địch, cho dù có thế nào, chắc chắn cái tên Trần Bình kia sẽ thất bại thôi. Cho nên chúng ta tuyệt đối không cần phải lo lắng chuyện gì cả".
Trong lòng bọn họ đều cực kỳ rõ ràng, tiếp theo hẳn là phải làm thế nào mới tốt, dù sao thì mặc kệ có nói thế nào, chỉ cần tiếp tục chú ý vào là được.
Rất nhiều người khen chê không đồng nhất về Trần Bình, trong bọn họ, càng nhiều người cảm thấy chỉ là Trần Bình may mắn hơn mà thôi.
"Tên nhóc, cậu có thể đánh bại được Lý Bả Ngôn quả thật là vô cùng lợi hại, nhưng nếu cậu muốn tiếp tục chiến đấu thì có thể sẽ gặp phải kẻ địch càng lúc càng mạnh hơn."
"Cậu có muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi lại tiếp tục không?"
Người chủ trì đang vô cùng khẩn trương mở miệng, ông ta luôn cảm thấy thực lực của Trần Bình rất không tồi.
Trần Bình khoát tay áo, anh không có ý muốn nghỉ ngơi gì cả, trong mắt anh, vừa rồi chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.
"Tôi không cần nghỉ, trực tiếp sắp xếp người chiến đấu tiếp theo đi".
Lời nói cực kỳ kiêu ngạo của Trần Bình khiến cho nhiều người tức giận, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ khinh thường, bọn họ muốn xem thử xem tiếp theo Trần Bình sẽ làm thế nào.
Không tới mấy phút đã có một người đàn ông rung chuông xuất hiện trước mặt Trần Bình, thoạt nhìn người này cao lớn như một con gấu vậy.
"Thằng nhóc thối, cậu thật sự có chút bản lĩnh sao? Những trận đấu này cậu lại gặp phải tôi rồi" "Tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là thực lực chân chính" Anh ta cực kỳ kiêu ngạo mở miệng nói, trên mặt anh ta mang theo vẻ cực kỳ đắc ý.
Nhìn thấy đối phương cả người đầy các bắp thịt khó coi, Trần Bình chỉ cảm thấy quá mức ghê tởm, anh không nhịn được mà lắc đầu, trên mặt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Bớt sàm ngôn đi, anh muốn đấu thế nào đây?"
Trần Bình tò mò lên tiếng, trên mặt anh cũng mang theo vẻ chờ mong, anh muốn biết rốt cuộc đối phương định đầu một trận thế nào với mình.
"Nếu cậu đã tự tin như vậy rồi, vậy chúng ta chứ đấu quyền là được rồi."
Nói xong lời này, anh ta trực tiếp giơ nắm tay lên đánh về phía Trần Bình, trên mặt anh ta mang theo vẻ cực kỳ hưng phấn.
Anh ta tương đối tự tin với nắm tay của mình, hơn nữa trong lòng anh ta rất rõ ràng, trên cơ bản không ai có thể chịu được một quyền của anh ta.
Trần Bình gật đầu, tất nhiên anh không từ chối anh ta.
Nhìn thấy đối phương đánh một quyền về phía mình, ngay sau đó anh cũng giơ tay lên xông về phía đối phương.
Rất nhanh hai nắm tay đã va chạm vào nhau, ngay sau đó một bóng đen rất nhanh bay ra ngoài, trong nháy mắt đã ngã lăn quay trên sân đấu.
Lúc mọi người nhìn rõ ràng người bị đánh ngã này là ai thì tất cả quần chúng ở đây đều không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Bởi vì người bay ra ngoài không phải Trần Bình mà là tên có thực lực quá mức mạnh mẽ.
"Đây là chuyện gì vậy? Phải biết rằng anh ta chính là cao thủ thần lực trời sinh, thế mà lại có thể bị người ta trực tiếp đánh thành bộ dạng này"
"Cuối cùng tôi cũng cảm thấy tất cả những thứ này đều như ảo giác vậy, khiến cho tôi có chút không thể tin được."
Tất cả mọi người đàm luận anh một câu tôi một câu, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
Nhìn thấy Trần Bình giành được thắng lợi một trận rồi lại một trận, trên mặt của một đám ông cụ trong phòng lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, bọn họ luôn cảm thấy chuyện này có chút không thể tin được.
"Sao lại có thể như vậy? Sao đối phương lại có thể có thực lực như vậy được? Đây thật sự là quá mạnh rồi."
"Tiếp theo sắp xếp người càng lợi hại hơn nữa, tuyệt đối không cho phép cậu ta giành thắng lợi một lần nữa. Nếu cứ liên tiếp giành chiến thắng như vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta."
Mấy ông lão rất nhanh đã phân tích ra chuyện nên làm tiếp theo, đó chính là bất kể có thế nào đi nữa cũng phải ngăn Trần Bình lại.
Trong sàn đấu sinh tử giờ phút này, hai tay Trần Bình bắt chéo sau lưng, anh cứ yên lặng như vậy nhìn người ở xung quanh.
Người xung quanh cũng không dám nói một lời nào, bọn họ chỉ dám yên lặng nhìn chằm chằm vào Trần Bình, nội tâm của bọn họ có chút kích động.
Giờ phút này ở phía trên bục cách đó mười mấy mét, một tên vô cùng kiêu ngạo đang không ngừng khóc rống lên, anh ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Lúc này, anh ta coi như là thân mang trọng thương, hơn nữa xương cốt cả người anh ta đều đã nát vụn hết cả rồi, trên các đốt ngón tay còn có thể nhìn ra không ít xương trắng lộ ra nữa.
Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ, thật sự không hiểu vì sao đối phương lại có thể có thực lực cường đại như vậy được, thế mà lại có thể đánh anh ta thành bộ dạng này chỉ trong một quyền.
Cho dù mấy đối thủ anh ta từng gặp có thực lực mạnh nhất cũng chưa từng khoa trương như vậy.
Mấy ông cụ ở trong phòng đang bàn luận không ngừng về việc này, bọn họ rất rõ ràng tiếp theo có thể sẽ xảy ra một vài chuyện rất quan trọng.
"Tuyệt đối không thể để cho đối phương tiếp tục chiến thắng trận chiến tiếp theo nữa."
"Tôi tin tiếp theo chắc chắn mọi người đều sẽ đặt hết phiếu cho Trần Bình, kế tiếp bên phía sàn đấu sinh tử sẽ trách tội chúng ta. Chúng ta phải sắp xếp một người có thực lực mạnh nhất cho cậu ta, trực tiếp hạ gục cậu ta luôn mới được."
Đám ông cụ này là thành phần cực kỳ quan trọng của sàn đấu sinh tử, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu tiếp theo không có cách nào giải quyết tốt chuyện này, người của sàn đấu sinh tử sẽ trách tội xuống, vậy thì xong đời rồi.
Sau đó bọn họ trực tiếp sắp xếp Đàm Đa Đa xuất trận, thậm chí bọn họ còn quyết định trả cho đối phương một khoản tiền phí lên sân trước, mục đích chính là để áp chế Trần Bình,
Bây giờ rất rõ ràng Trần Bình vẫn tiếp tục chiến đấu, mà đám người này cũng đã tiếp tục đặt tiền rồi. Mỗi một người bọn họ đều đặt hết toàn bộ hy vọng của mình lên trên người Trần Bình.
Dù sao thì