"Hơn nữa tôi đã khôi phục sức mạnh và ký ức rồi, đối với anh mà nói cũng có trợ giúp rất lớn đó, anh không thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ!"
| Thỏ cũng không phải kẻ ngu, đối phương có thể có được chín con bươm bướm này, đủ để chứng minh sức mạnh của người đó tuyệt đối không thể coi thường.
Bản thân chẳng hiểu kiểu gì lại đắc tội đối phương, sau này nhất định sẽ phải chịu sự trừng trị. "Hề hề, ai bảo cậu huênh hoang ở đây như vậy chứ, con đường sau này có lẽ cậu phải tự đi rồi."
Có điều lúc Trần Bình đang nhạo báng Thỏ, cũng nhận thức được một vài chuyện rất quan trọng, đối phương có thể bố trí trận địa lớn như vậy từ nghìn vạn năm trước, đủ để chứng minh sức mạnh của người đó tuyệt đối không thể khinh thường.
Thỏ tuy nói việc ăn những thứ quý giá này, nội tâm cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta tiếp tục ăn hết.
Nhìn thấy cậu ta cứ như vậy một miếng lại một miếng ăn hết sạch những con bươm bướm quý báu này, Trần Bình quả thực cảm thấy trái tim đang điên cuồng rỉ máu.
Ngay sau khi Thỏ nuốt sạch mấy cái bươm bướm này xuống bụng, đột nhiên xuất hiện một loạt biến cố. Cái quan tài vốn đang đóng chặt kia lại đột nhiên nổ tung.
Thỏ chưa kịp phản ứng ngay lập tức, cứ thế bị quật bay ra ngoài, mà Trần Bình lập tức xông lên, ôm gọn lấy Thỏ, nếu không phải anh tóm được Thỏ, tên nhóc này có lẽ đã rơi vào lòng sông rồi.
Mà giờ phút này Trần Bình cũng cảm nhận được một lực hút cực lớn, dường như đang điên cuồng hấp thu bản thân.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Bình cảm thấy khí huyết toàn thân đều tựa như bị phong ấn lại vậy, thậm chí ngay cả hít thở cũng có chút không thông thuận.
"Đập vỡ cho tôi!" Trần Bình không nhịn được hung tợn gào lên.
Đúng lúc này, Thỏ lại một lần nữa bị luồng khí đen trong quan tài kia đánh bay, lập tức ngã lăn quay trên bàn, nhất thời chưa rõ sống chết.
Nếu không phải cái bụng nhỏ của cậu ta còn đang phập phồng đều đều, Trần Bình thật sự cho rằng con thỏ này đã chết rồi.
"Tho!"
Trần Bình chật vật há to miệng, rống lên một tiếng về phía Thỏ, anh cũng không biết hiện tại tên nhóc này rốt cuộc thế nào rồi.
Anh nhanh chóng áp chế luồng sức mạnh này rồi từ từ loại bỏ chúng, sức mạnh của đối phương tuyệt đối là sự tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, nếu không chẳng thể có chuyện ngay cả bản thân mình cũng phải bị áp chế một khoảng thời gian dài như vậy.
Lúc này Trần Bình cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn!
Thứ sức mạnh này tuyệt đối không thể khinh thường.
"Rốt cuộc là kẻ nào lại dám tùy ý làm loạn, quấy rầy bản vương tu hành ở đây thế hả?" Âm thanh này đột nhiên vang lên.
Một bóng đen trong nháy mắt đã xuất hiện ở không trung phía trên quan tài, không thấy rõ hình dạng bóng đen này lắm, chỉ có thể nhìn thấy nó có hình dáng tương tự loài người, ở vị trí con mắt có hai đốm lửa, trông rất khủng bố.
"Chính là hai tên nhóc các cậu quấy rầy bản vương sao?"
Ông ta ở trên cao liếc nhìn xuống Trần Bình và Thỏ, rất nghiêm túc mở miệng hỏi, rõ ràng ông ta cảm thấy cực kỳ không vui đối với sự quấy rầy của Trần Bình.
Mặc dù Trần Bình không rõ thân phận của đối phương, nhưng anh có thể thông qua những hơi thở quỷ dị này trên người đối phương, và từng luồng từng luồng khí đen kia mà cảm nhận được, ông ta tuyệt đối không phải loại người tốt lành gì.
"Trông kìa, hai tên nhóc các cậu bị dọa sợ ngay cả lời cũng không dám nói rồi à? Bản vương cũng coi như đã tu hành trên vạn năm, ở đây nghỉ ngơi lại chẳng thoải mái gì."
Nhìn thấy Trần Bình không trả lời mình, tên này cũng không nhịn được tự hỏi tự trả lời, bóng đen của ông ta không ngừng bay tới bay lui phía trên quan tài, xem ra tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Giọng nói của ông ta tựa như tiếng sấm, không ngừng kích thích màng nhĩ Trần Bình, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
"Sức mạnh của tên nhóc cậu xem ra cũng không tệ đó, lại có thể tìm đến đây, còn có thứ đồ chơi nhỏ khó ưa kia nữa, lại dám ăn hết sạch bươm bướm của bản vương"
Cùng lúc ông ta đang nói chuyện, Trần Bình cũng quên mất bên trong quan tài có một bộ hài cốt thủy tinh dài đến ba mét.
Bộ hài cốt này nhìn qua cực kỳ kinh khủng, nói chung là khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị.
"Tôi thấy thiên phú của tên nhóc cậu đây cũng coi như không tệ, tuổi còn nhỏ vậy mà đã dám nhóm ngó mấy ngôi báu này rồi, xem ra thực lực còn mạnh hơn tôi ban đầu nhiều, tôi lại đang cân nhắc có nên thu nhận cậu làm đồ đệ không đây!"
"Tôi chẳng còn nhớ nổi tên mình nữa rồi, tôi chỉ nhớ rõ tất cả mọi người đều gọi tôi là Ma Phong lão tổ"
Nghe được những lời này của đối phương, Trần Bình cũng không hiểu được có ý nghĩa gì.
Anh vốn không phải là người ở nơi này, cho nên cũng chẳng hiểu chút gì về cái thứ được gọi là Ma Phong lão tổ kia.
Nhìn thấy Trần Bình lại không có phản ứng chút nào, Ma Phong lão tổ cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt nghi | hoặc.
"Sao cậu lại không có phản ứng gì chứ? Tuổi còn nhỏ lại đã có tâm trạng như này, đúng là khiến người ta cảm thấy hết sức kinh hãi".
Ma Phong lão tổ rất rõ ràng chính là đang hiểu lầm Trần Bình, thực tế Trần Bình vốn cũng không biết thân phận. của ông ta, mà tên này còn tưởng rằng Trần Bình là sự tồn tại cực kỳ lợi hại nữa chứ.
"Vị tiền bối này, chuyện thu nhận đồ đệ thì không cần thiết đâu, tôi chỉ muốn làm một người tu hành bình thường mà thôi, lần này cũng là lỡ đi vào nhầm trong đây, cho nên mới quấy rầy ông tu hành".
Đổi mặt một thứ tồn tại thần bí như vậy, Trần Bình cũng không dám khinh nhờn, anh chỉ lẳng lặng phẩy phẩy tay áo mà thôi.
Sau khi nghe Trần Bình nói vậy, Ma Phong lão tổ không nhịn được cười lạnh một tiếng.
"Ha ha, tên nhóc nhà cậu thật là thú vị, tôi sẵn lòng thu nhận cậu làm đồ đệ, đơn giản là bởi vì nhìn trúng cậu, nào có cho cậu có quyền lựa chọn đồng ý hay không chứ?"
Sau khi ông ta hừ lạnh một tiếng, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, nhanh chóng phi về phía Trần Bình.
Một giây sau Trần Bình đã cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ tà ác lại khổng lồ, đang không ngừng gặm nhấm trong đầu của mình.
Cái luồng sức mạnh này cực kỳ tà ác, thậm chí còn có một loại cảm giác buốt lạnh đến thấu xương, Trần Bình cũng không nhịn được nhíu mày, vỗ mạnh vào đầu của mình. | Vào lúc anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái nhất, sức mạnh của Tháp Thông Thiên cũng đang chậm rãi cắn nuốt lấy luồng khí đen này.
Chỉ có điều cho đến lúc này, Ma Phong lão tổ vẫn chưa kịp phản ứng mà thôi.
"Sức mạnh của tôi cũng không phải thứ cậu có thể so lại được đầu, tôi có được nội tình ngàn vạn năm, tên nhóc nhà cậu còn không tranh thủ thời gian giơ tay chịu trói đi sao?"
| "Sức mạnh của cậu cũng không tệ, hơn nữa thiên phú của cậu cũng khiến tôi cảm thấy rất hài lòng, tôi có thể để mắt đến cơ thể này của cậu, đã coi như là một may mắn rất lớn của cậu rồi, yên tâm đi, sau này tôi sẽ thay cậu sống tiếp thật tốt"
Sau khi nói xong lời này, ông ta lập tức hung hăng cắn nuốt linh hồn của Trần Bình, hơn nữa còn muốn thay thế vào đó.
Hiện tại ông ta đã không có cơ thể thuộc về bản thân, cho nên cần tìm gấp một thân xác cực kỳ mạnh mẽ để tiến hành kết hợp hoàn hảo.
Mà đúng lúc sắp ngủ gật, thân xác Trần Bình này được dâng lên tận miệng có thể gọi là vô cùng hoàn hảo. Thậm chí còn hoàn hảo hơn cả thân thể vốn có của ông ta rất nhiều.
Một khi bản thân có thể cưỡng ép chiếm hữu được thân thể này, vậy thì sau đó nhất định có thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao trong khoảng thời gian ngắn.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT