"Chúng ta ở đây cũng chẳng có đồ gì tốt, bằng không chúng ta cứ giữ nguyên tắc mua chút đồ vật cho Trần Bình đi, hay là chúng ta cho anh ta một con yêu thú làm vật cưỡi!"

Ông cụ Đường cũng không nhịn được lên tiếng đề nghị, ông ta cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi.

Cho đến nay, bọn họ chưa từng thấy Trần Bình có vật cười như yêu thú gì, cho nên sau một hồi phân vân liền quyết định muốn cho Trần Bình chút đồ tốt.

| Lúc này, mọi người đang anh một câu, tôi một câu bàn luận chuyện này sắp thành rồi, còn Trần Bình thì không | biết ý tốt của bọn họ.

Trần Bình cứ yên lặng ngồi ngốc trong cửa hàng của mình, chờ Cổ Nhạc Nhạc mở cửa hàng, đồng thời anh. cũng đang chờ đám người kia tới tìm mình gây phiền phức, những chuyện này chung quy là phải giải quyết, kéo dài thêm cũng không có chỗ tốt, ngược lại còn xảy ra vấn đề.

Ngay khi anh đang trò chuyện với người trong cửa hàng, đột nhiên từ đầu đường có một đám người chạy vào, đám người này ra vẻ phách lối, xem ra tới tìm phiền phức, Sư Chẩn Thiên thấy bọn họ thì liền lộ ra vẻ hưng phấn, không ngờ đám người này thực sự quay lại thật.

Là một phần tử hiếu chiến, anh ta thích nhất là đánh nhau, yên lặng một thời gian dài như vậy, anh ta đúng là cảm thấy có chút ngứa ngày chân tay.

| "Lão đại cứ để tôi giải quyết đám người kia, tôi đã ngứa tay lắm rồi, xem dáng vẻ già yếu bệnh tật của họ kìa, chắc chắn là thực lực không mạnh, để tôi uốn nắn bọn họ cẩn thận đi!".

Nhìn thấy đám người này, Sư Chẩn Thiên không nhịn được muốn nhanh chóng lao ra.

Đương nhiên Trần Bình chẳng nói gì thêm, anh cũng không ngại những hành động này của đối phương, anh chỉ đơn giản muốn giải quyết phiền toái thôi.

"Tốt nhất là cứ đánh ngã bọn họ mới thôi, thẳng cho đến khi bọn họ sợ không tìm đến mình nữa đi."

Thật ra Trần Bình cảm thấy cực kỳ hứng thú với những bí cảnh của mình đại lục này, trong khoảng thời gian này, anh cũng nghe ngóng khắp nơi, nhưng căn bản không thăm dò được bất kỳ tin tức gì.

Mà cái tên Thủ Tử này càng không đáng tin cậy, thậm chí anh ta còn chưa nghe qua bí cảnh. Nghe nói bí cảnh này có thể tăng nhanh thực lực của mình, hơn nữa còn có nhiều bảo bối. Thậm chí nghe nói bên trong còn có vô số công pháp và đan dược. Cho nên cho dù thế nào Trần Bình cũng muốn tìm tới bí cảnh này một phen, xem có đúng như vậy không. Trừ cái đó ra còn có một nơi tự xưng là giao với thiên đạo, nơi này nghe rất lợi hại. Không ai biết bên trong rốt cuộc có gì, người đi vào trong lịch luyện căn bản không ai sống sót. Mà trong đó có rất nhiều nguy hiểm, nghe nói còn có thể thấy vài nhân vật trên trời.

Đối với truyền thuyết này, Trần Bình cho tới nay vẫn không tin cho lắm, có điều anh không nói gì thêm, chỉ muốn tìm hiểu chút tin tức mà thôi.

"Thỏ Tử, cậu đúng là không chịu gắng sức rồi, ngay cả những tin này mà không dò xét được"

"Lúc đầu cùng vì cậu tự xưng là cái gì cũng biết, cho nên tôi mới bằng lòng giữ cậu lại, nếu không đoán chừng bây giờ cậu đã nằm trong bụng Sư Chẩn Thiên rồi"

Trần Bình cứ như vậy phàn nàn Thỏ Tử một câu, nghe xong, trên mặt Thỏ cũng lộ ra vẻ khó coi.

"Anh yên tâm đi, bây giờ tôi ra ngoài tìm hiểu rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng"

Nói xong, Thỏ lập tức nhảy đi, căn bản không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào.

Nhìn thấy cái tên này hốt hoảng chạy trốn, Trần Bình cũng không nhịn được lắc đầu.

Anh không có ý muốn ăn thỏ, chỉ cảm thấy trêu đùa cậu ta rất thú vị. Thỏ nhanh chóng biến mất tăm, xem dáng vẻ thì thực sự đi làm việc này, mà lúc này Trần Bình và Sư Chấn

Thiên cũng ra khỏi cửa hàng.

Hôm nay bọn họ còn chưa kịp mở cửa mà bên ngoài đã có nhiều người tụ tập như thế, dù sao người nguyện ý trả giá cao mua đồ cũng không nhiều.

Cho dù muốn thử một phen thì bọn họ cũng không có dũng khí này. Cho nên đại đa số người chỉ yên lặng quan sát, muốn xem rốt cuộc người nào sẽ mua những thứ kia.

Chỉ có một số nhỏ biết mấy lão già kia sẽ mua, nhưng chuyện này không truyền ra ngoài, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ có đồ ngu mới mua đồ bên trong.

Luyện Đan tông nhanh chóng bao vây cửa hàng Trần Bình, bọn họ hung tợn nhìn Trần Bình, xem ra chuẩn bị ra tay.

"Mọi người đều biết, Luyện tông đan chúng tôi luôn là danh môn chính phái, căm thù đám người bàng môn tà đạo đến tận xương tủy".

"Chúng tôi căn cứ theo tin tình báo mới nhất, biết được người này thuộc ma giáo, cho nên đặc biệt dẫn người tới thảo phạt một phen!".

Đại trưởng lão nghiêm túc lên tiếng, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị thu thập Trần Bình.

Nghe vậy, người chung quanh đều lộ ra vẻ kinh khủng, không ngờ chủ của cửa hàng này lại là người trong ma đạo.

"Chủ cửa hàng này trong đẹp trai thế, có giống ma đạo gì đâu, với cả hình như anh ta cũng chẳng làm chuyện gì thương thiên hại lý"

"Đúng vậy, ngoại trừ việc là một tên gian thương thì cũng đâu sát hại người vô tội hay gì chứ?"

"Theo tôi thấy người đẹp trai tuyệt đối không thể nào là người xấu được, với cả ba người trong cửa hàng họ đều có phong cách, nhìn dung mạo rất được."

| Người ngoài cuộc sau khi thấy được dáng vẻ của Trần Bình thì vô thức cho rằng Trần Bình tuyệt đối không thể nào là người xấu.

Những lời này của bọn họ cũng không có bất kỳ ý muốn giấu diếm gì, trực tiếp truyền đến tại các vị trưởng lão. Lúc này, Tứ trưởng lão nhanh chóng đứng dậy, lên tiếng giải thích với mọi người.

Ông ta là người chịu trách nhiệm giữ gìn danh dự cho người trong tông, đương nhiên phải chứng minh thân phận của Trần Bình ngay.

"Mọi người đều biết, người tu hành sử dụng chiêu thức gì đều có nguyên khí ba động mới đúng, mà cái tên này lúc ra tay với đệ tử của chúng tôi, không có nửa điểm nguyên khí nào, điều này đủ chứng minh anh ta tu hành bàng môn tà đạo"

"Nếu như các người không tin, có thể tự thử nghiệm một chút, xem có ai là không có nguyên khí ba động gì không".

Nghe vậy, tất cả đều không nhịn được mà cảm thụ một chút, phát hiện quả là thế, cho dù sử dụng chiêu sở trường hay đánh lén người khác, nói tóm lại là đều có nguyên khí ba động.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play