*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi có được đan dược ông Trần rất kích động, lập tức cảm ơn Trần Bình rồi ăn vào. Ngay sau đó ông cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, thậm chí là sung sướng.

“Ôi trời ơi, thật sự quá thoải mái, thân thể của tôi chưa từng được thoải mái như vậy, cho dù ở lúc đỉnh cao thời trẻ cũng không có cảm giác nhẹ nhàng như vậy bao giờ!”

Ông Trần nhịn không được khen ngợi, ông lại nghĩ là có thể một phần là do trà, dùng chung với trà này sẽ càng có hiệu quả hon.

Trà này có thể thanh lọc nguyên khí trong cơ thể, tuy rằng sức khỏe của ông đã hồi phục đến thời kì tốt nhất, nhưng nguyên khí thì không. Mọi người đều biết nếu muốn tu luyện công pháp càng mạnh thì yêu cầu nguyên khí càng thuần túy, thứ này có thể giúp ông cải thiện rất nhiều vấn đề.” Trần Bình cười nhẹ giải thích.

Ông Trần nghe vậy lập tức kích động gật đầu, tuy rằng ly trà này chỉ có hai lá thôi nhưng ông biết giá trị của nó rất xa xỉ.

"Trà này bên tôi mỗi ngày bán ra có giới hạn, một lần chỉ bán 50gr.”

Trần Bình nói xong thì chỉ vào thứ đặt cạnh Cổ Nhạc Nhạc, lá trà kia nhìn rất chói mắt. Hơn nữa Trần Bình không chỉ chỉ bán có 50gr, mà mỗi lá trà đều được gói riêng đặt vào trong hộp nhìn rất tinh xảo.

"Thật ra mỗi người một ngày uống một lá cũng đã đủ rồi, hai lá thì có hơi xa xỉ, vì để điều tiết thân thể ông cho nên tôi mới thả cho ông hai lá đấy”.

Thấy Trần Bình sảng khoái như vậy ông rất muốn mua hết tất cả lá trà ở đây.

Đúng lúc này những người khác cũng đã tới cửa hàng, lần này bọn họ còn đặc biệt mang theo không ít quà cho Trần Bình. Đây đều là những thứ quý giá bọn họ chinh chiến sa trường nhiều năm ở nhiều nơi sưu tầm được, xem như là quà xin lỗi với Trần Bình.

“Thật ngại quả vị chủ tiệm này, ngày hôm qua chúng tôi ăn nói bậy bạ xúc phạm nên bây giờ muốn đến xin lỗi cậu!”

Bọn họ xôn xao xin lỗi khiến Trần Bình cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ những người này lại rất hiểu lý lẽ. Ban đầu anh cho rằng này những người này sẽ kiếm chuyện với mình nữa chứ, bây giờ xem ra hình như không phải như thế.

Lúc này đám người ông Đường và Mông thống lĩnh cũng lục tục đi tới, bọn họ cũng từ trong nhà chuẩn bị quà đến cảm ơn Trần Bình. Tuy nói giữa bọn họ chỉ là giao dịch mà thôi nhưng trong lòng các ông lại rất rõ ràng nếu Trần Bình có thể cung cấp loại đan dược như vậy thì giá trị con người anh ta chắc chắn là rất cao, nhất định là một người rất có thân phận, đối với người như vậy đương nhiên tốt nhất là nên xã giao. Cho nên mọi người không ngại cực khổ tìm rất nhiều thứ quý giá đến tặng cho Trần Bình.

“Vị chủ tiệm này cậu thật sự là quá lợi hại, chỉ dùng một viên đan dược đã giải quyết được vấn đề bấy lâu nay của thân thể chúng tôi!”

Mông thống lĩnh quen với Trần Bình hơn nên đi lên nói với anh trước. Vừa bước vào cửa hàng, ông đã ngửi được một hương thơm thanh mát khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn có xu hướng chìm đắm trong đó.

“Đây là mùi hương gì thế? Hình như là mùi trà, chỉ mới ngửi thôi đã cảm giác được linh hồn như muốn thăng hoa rồi.”

Nghe thấy Mông thống lĩnh nói vậy mọi người cũng tranh thủ đi vào trong cửa hàng cảm nhận, họ ngạc nhiên phát hiện khi ngửi được mùi hương kia nguyên khí trong người họ tăng lên nhiều đến dư thừa.

Lúc này ông Trần đang lặng lẽ giấu cái ly của mình đi, nói ra hơi xấu hổ nhưng ông không muốn mọi người biết mình có đồ tốt. Nhưng bọn họ đã quá hiểu nhau rồi, động tác nhỏ của ông Trần rất nhanh đã bị người khác bắt được.

“Ha ha, ông giấu giếm cái gì thế hả, có cái bảo vật gì mau lấy ra chúng ta cùng nhau chia sẻ nào?

Mông thống lĩnh lập tức đi tới lấy cái ly ông Trần đang định giấu ra, nhìn ông ta đang xấu hổ.

"Ôi, thì tôi đang ở đây uống trà với chủ quán thôi, trà này không tệ đầu các ông có thể mua uống thử... Hôm nay tôi muốn mua hết lá trà này, các ông đừng có mà giành với tôi, trà này tôi rất thích!”

Nói xong ông lập tức muốn đi mua trà nhưng lại bị ông Đường cản lại: “Thứ này của ông hơi kỳ lạ, tôi vừa ngửi đã cảm thấy cả người thoải mái”

Mấy người bọn ông cũng không có thói quen ở sạch gì, ông Đường bưng ly trà lên uống một ngụm hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, nhịn không được uống thêm một ngụm nữa.



Bọn họ thường chinh chiến sa trường nên tiền cất giữ trong nhà nhiều không đếm hết, chút tiền mua trà này bọn họ vẫn lấy ra được.

"Mỗi ngày chúng tôi giới hạn bán 50gr, hơn nữa bản riêng mỗi lá trà, một lá hai triệu nguyên thạch” Cổ Nhạc Nhạc cười nói, cậu cũng không cảm thấy cái giá này quả cao ngược lại còn cảm thấy đây là giá hời rồi bởi vì những thứ này đều có hiệu quả rất lớn.

Tuy Cổ Nhạc Nhạc tuổi tác chưa cao nhưng cũng thường xuyên uống loại trà này bởi vì nó rất có lợi cho thân thể, không ai có thể bỏ qua thứ tốt như vậy cả.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play