*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thống lĩnh ở trong cửa hàng la lớn lên, giống như sắp phát điên rồi.

Trần Bình vội vàng kéo ông ta ngồi xuống tránh cho ngài thống lĩnh làm chuyện mất mặt: “Ông đừng kích động quá, đan dược này rất bình thường, chỉ là loại đan dược chữa thương bình thường chúng tôi bán trong cửa hàng thôi.”

“Dù là bệnh cũ lâu năm hay là bệnh bẩm sinh gì thì cũng chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể chữa khỏi, nguyên | liệu bào chế ra viên đan dược này rất xa xỉ, một viên ít nhất phải ba triệu nguyên thạch”.

Dù sao người ở nơi này ai cũng rất giàu, Trần Bình nói đại một cái giá kiếm được bao nhiêu thì kiếm. Hơn nữa anh cũng để ý những người này rất chịu tiêu tiền để chữa bệnh.

“Cái giá này thật ra không cao, đan dược có tác dụng thần kỳ như vậy tôi cảm thấy là vô giá!” Ông vô cùng thỏa mãn nói, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó mà hoảng sợ hỏi lại: “Khoan đã, cậu nói đan dược này chỉ là loại bình thường các người bán trong cửa hàng, vậy ý cậu là cậu còn rất nhiều.”

Thống lĩnh vui sướng, ông không chờ được nữa muốn đi mua ngay lập tức.

“Thứ này lợi hại như vậy không biết cậu có thể bán cho tôi một viên không? Đúng rồi, tôi mua rồi sẽ trả tiền, có điều | bây giờ trên người không mang theo nhiều tiền như vậy, tôi sẽ cho người mang tiền đến trả”

Trần Bình nghe vậy gật đầu không nói gì thêm, anh tin vào nhân phẩm của người này.

“Bản cho ông thêm một viên cũng được, nhưng ông nhớ phải tuyên truyền cho tôi đấy, nếu ông giới thiệu được một khách hàng mới sẽ được giảm giá, năm triệu nguyên thạch hai viên” Nói xong Trần Bình lấy ra thêm một viên đan dược được đặt trong hộp thiết kế tinh xảo, nhìn vào khiến người ta cảm giác rất thoải mái.

“Không thành vấn đề, chiều nay tôi sẽ kêu con trai tôi mang tiền đến đây cho cậu!”

Tuy rằng bọn họ có nhẫn không gian nhưng không gian bên trong rất nhỏ không thể chứa nhiều tiền như vậy, nên vẫn phải cất trong nhà.

Vật trữ không gian của những người ở đây lớn nhất cũng chỉ có mấy mét vuông mà thôi, ngay cả cái của thống lĩnh cũng chỉ có năm mét vuông. Nhỏ xíu như vậy Trần Bình nhìn cũng thấy chướng mắt, ngay cả trang bị cho yêu thú nhà bọn | họ cũng hơn trăm mét vuông rồi, cho nên mấy thứ này hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Trần Bình đưa đan dược cho thống lĩnh sau đó nhàn nhã ngồi xuống bắt đầu buôn bán.

Không phải ai cũng giàu như thống lĩnh có thể dứt khoát bỏ tiền ra mua một viên đan dược để dùng thử, cũng có nhiều người tuy có chừng đấy tiền nhưng lại không nỡ lấy ra dùng, cho nên nói nhìn người là phải nhìn thái độ.

Trần Bình yên lặng quan sát một vòng người trong tiệm, thấy mọi người hình như không muốn mua gì nữa thì nói: “Các cậu giữ tiệm đi, hai cái máy chơi game chơi xong rồi nhớ đem về đổi pin, nếu không không có mà chơi đâu đấy.”

Trần Bình nhìn Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc đang cầm máy chơi game điên cuồng chiến đấu rất muốn mách với bác sĩ, từ khi bị Sư Chấn Thiên xúi giục bây giờ Cổ Nhạc Nhạc cũng bắt đầu nghiện game mất rồi. Dù sao trước kia Cổ Nhạc Nhạc cũng chưa từng thấy qua mấy thứ này, khó tránh khỏi dễ bị nghiện. Trần Bình cũng cũng không nói gì nữa, chỉ cần bọn họ không lơ là chuyện chính là được. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!

Còn những người khác thì không thèm để ý Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên đang làm gì, bọn họ chỉ để ý đan dược có hiệu quả hay không thôi. Mà người vừa mới ăn đan dược kia không phải chính là Mông thống lĩnh trong truyền thuyết đó ư. Vị thống lĩnh này rất có danh tiếng, hơn nữa cũng rất đáng tin.

“Lúc nãy ngài thống lĩnh ăn xong còn mua thêm một viên, anh nói có thể nào là bọn họ đang diễn kịch hay không?”

“Tôi cảm thấy không thể nào, ngài thống lĩnh làm gì phải tới đây diễn kịch, hơn nữa người đức cao vọng trọng như vậy. không thể làm những chuyện như vậy đâu?”

“Tôi cũng cảm thấy các người quá coi thường ngài thống lĩnh, ngài ấy rất có uy nghiêm, không thể chỉ vì một chút ơn huệ mà đi diễn kịch đâu, cho nên tôi thấy cửa hàng này có thể tin được đấy!”

Tuy rằng mọi người thảo luận tới sôi nổi lắm nhưng không ai mua đồ hết, lúc này Trần Bình cũng về tới trong nhà trong rồi.

Lúc này Mông thống lĩnh cũng đã mang theo đan dược đi tới nhà bạn tốt của mình. Ông có rất nhiều bạn tốt tuổi tác xấp xỉ nhau mang bệnh nặng trong người.

Năm đó bọn họ chinh chiến sa trường, hơn nữa trăm công ngàn việc khiến họ tốn nhiều tâm tư gây nên bệnh tật triền miên đến tận bây giờ. Bây giờ già rồi, sau này thân thể lại càng xuống dốc, thậm chí còn có cảm giác như đèn dầu cạn.



Nhưng viên đan dược Mông thống lĩnh vừa ăn lại hoàn toàn không giống.

Bởi vì có nhiều năm kinh nghiệm ăn đan dược cho nên ông có thể phân biệt rõ ràng rằng đan của Trần Bình có tốt hay không. Đan được của Trần Bình vào miệng là tan, hương vị rất dễ chịu, không cần tốn thời gian luyện hóa đan dược đã thấm vào lục phủ ngũ tạng trong cơ thể. Hơn nữa ông còn không hề cảm nhận được đan dược có cặn gì cả, một chút xíu cũng không phát hiện ra! Hoàn toàn không cần lo lắng tác dụng phụ gì đó nữa rồi!

Sau khi ăn đan dược xong ông chỉ cảm thấy cả người thoải mái, cảm giác như được tái sinh lại lần thứ hai vậy.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play