*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình trấn an một câu, để mọi người giữ bình tĩnh lại.
Anh cũng không rõ rốt cuộc mình sẽ nhìn thấy cái gì, tóm lại vẫn là nên cẩn thận một chút.
Rất nhanh một trong ba người đã đi đến trước cửa hàng, lúc này trên đường phố đã chẳng còn ai nữa rồi, mà nơi này lại cực kỳ yên tĩnh.
Khi bọn họ đến gần, đột nhiên nghe tiếng gì đó vang lên văng vẳng bên tai. Giống như có người đang không ngừng thổi vào tai của mình, hơn nữa còn giống như đang cười một cách điên cuồng.
Quan trọng hơn là, bọn họ thậm chí không có cách nào phân biệt rõ âm thanh này rốt cuộc là nam hay nữ.
Sư Chấn Thiên cũng nhịn không được cả người run lên, ngược lại anh ta cảm thấy khung cảnh này khá là khủng bố. "Lão đại đây rốt cuộc là cái gì vậy? Lẽ nào thứ đồ chơi ở trong đó sẽ chạy ra ngoài này?". Cổ Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh, có chút tò mò mở miệng hỏi, trong lòng anh ta thật sự thấy có chút nghi hoặc. Tuy rằng hiện tại cậu ta cũng không quá sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy cả người trở nên lạnh run lên.
“Hiển nhiên chính là thứ bên trong đó đang làm loạn, hôm nay ban ngày anh đã phát hiện ra, hơn nữa thứ trong này và trên người tên thầy bói kia có hơi thở giống nhau”
Thứ mùi này là người bình thường thì sẽ không thể nào phát hiện ra được, nhưng ngũ giác của Trần Bình nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, anh có thể phát hiện một vài chuyện người khác không phát hiện được.
Nghe được lời này, Cổ Nhạc Nhạc cùng Sư Chấn Thiên nhìn nhau một cái, bọn họ đều nghĩ đến cái gì?
“Lão đại, ý của anh là tất cả những chuyện này thực ra đều là do thầy bói kia làm, anh ta cố ý làm ra một số đồ chơi quỷ dị để phá hoại cửa hàng của người ta?”
Đúng lúc đó, bọn họ đột nhiên nghe được có động tĩnh gì từ bên cạnh truyền đến, Trần Bình không nói hai lời trực tiếp nhét một viên đan dược ẩn thân vào miệng mọi người.
Trong nháy mắt mọi người liền ẩn thân, đứng ở bên cạnh.
Lúc này có một đám người nói toàn lời chửi bới đi đến, nhìn thấy quầy bói toán bày cách đó không xa, liền trực tiếp một cước đá bay.
“Tao đã nói là không cho phép tên này ở chỗ này dựng quầy hàng rồi mà, tại sao nó vẫn còn ở đây?”
“Nhân lúc ban ngày chúng ta không có ở đây, xem ra tên này cũng khá to gan đấy!”
Một đám người lực lưỡng khó chịu mở miệng nói, bọn họ thậm chí còn muốn đem Nhậm Thiên Cơ cái tên thầy bói kia lôi ra đánh cho một trận.
“Tôi biết mà!”
“Tên này nhất định là thừa dịp mấy ngày nay chúng ta đi ra ngoài rèn luyện, cho nên cố ý vào lúc ban ngày bày quầy hàng, lại không ngờ rằng sẽ bị chúng ta nhìn thấy!”
Đám người này tuy rằng nhìn qua thì thấy cao lớn thô kệch, hơn nữa thái độ còn kiêu căng, nhưng Trần Bình có thể nhìn ra quần áo của bọn họ đều rất thống nhất với nhau.
"Mấy người này chẳng lẽ là nhân viên tuần tra an ninh thế giới, anh nhớ rõ nơi này hình như không cho phép bày hàng, thầy bói kia xem ra đã vi phạm nội quy rồi nhưng lại không muốn nộp tiền phạt!”
Con thỏ ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói, theo sự hiểu biết của thỏ, tất cả dường như chính là như vậy.
Nghe xong những lời này mọi người cũng hiểu rõ, cuối cùng cũng biết là vì sao rồi.
"Tôi biết rồi, nhất định là Nhậm Thiên Cơ muốn có một cửa hàng, cho nên mới cố ý tính kế Lão Hán”
Không nghĩ tới đối phương vì một cửa hàng, mà lại làm ra chuyện điên rồ như vậy.
“Cậu nói cũng đúng, có một cửa hàng rồi, vậy thì anh ta có thể không cần đi làm thầy bói nữa, hoàn toàn có một đống việc có thể làm!”
“Và quan trọng hơn là sẽ không bị bọn người này xua đuổi như lũ chuột nữa".
Sau khi biết được tất cả những chuyện này, đám người Trần Bình cũng nhịn không được mà bất đắc dĩ trở về phòng ngủ một giấc.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, Trần Bình lại đi tới cửa hàng này một lần nữa, lúc này Lão Hán đã có chút tuyệt vọng. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Ông cũng đang suy nghĩ, nếu như mình thật sự thỏa hiệp với đối phương, có phải những chuyện này đều sẽ được giải quyết xong không?
"Các cậu lại tới đây nữa sao, chẳng lẽ các cậu có hứng thú với cửa hàng này của tôi sao? Các cậu hãy nhìn kỹ một chút đi, thật ra hậu viện ở phía cũng rất lớn, mấy người các cậu hoàn toàn có thể ở được!”
"Cho dù là sửa lại một cái nhà nhỏ ở hậu viện phía sau cũng được!”
Lão Hán thầy Trần Bình lại đến đây một lần nữa, ông không khỏi nhiệt tình giới thiệu, nếu đối phương muốn đến lần nữa, vậy chứng tỏ đối phương có hứng thú với cửa hàng của mình.
"Tôi đúng là khá hứng thú với cửa hàng của ông” Trần Bình cười nói.
"Ha ha, chỉ có những tên cặn bã trong xã hội mới có thể làm ra chuyện như vậy, lão tử bày ra đây, chẳng liên quan gì đến bọn họ!"
"Thôi được rồi, ông không cần nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định như vậy rồi, tám trăm ngàn này đã xem như là giá rất rẻ rồi, hơn nữa chẳng lẽ ông không muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sao?"
- ------------------